KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 171

Tôi rất mừng vì chị chịu nhận ghế xích đu bằng tiền nhuận bút của tôi.

Khi mang nó sang cho chị, tôi chỉ bảo:

- Cho em bé chứ bộ.

Chỉ khi nghe nói tặng con mình, chị mới nhận. Từ nhỏ đến lớn, tôi ít

được tiếp xúc với trẻ nhỏ. Con cái những người họ hàng nhận nuôi tôi đều
đã lớn; tôi giống như người thừa trong nhà họ. Những ngày đầu mới đến
đây, tôi khiếp hãi thấy Mattie nói suốt ngày, bé Fern chảy mũi nhớp nháp.
Nhưng giờ tôi đã quen luôn mang khăn tay cho Fern, thích cái thói gặp gì
cũng hỏi của Mattie. Theo tôi nhận xét, sau này thể nào cô bé cũng là nhà
văn tài năng. Charlie chắc sẽ cười bể bụng khi tôi tập làm người lớn kiểu
này. Và Chase nữa! Thằng bé dần dần đã chiếm một chỗ đáng kể trong trái
tim tôi. Mẹ nó thật có phúc: Nó ngoan ngoãn nghe lời mẹ như con ngựa
Turk nghe lời anh Karl vậy. Chase đã ngoan, lại còn thông minh nữa. Cậu
đã đọc xong cuốn Đảo Giấu Vàng, giờ đang đọc tiếp cuốn Hoa Ngải Đắng
Tím.

- Ghế đây ạ.

Chase mang ghế đến. Tôi đỡ lấy, đặt ghế dưới khoảng bóng râm duy nhất

trong sân và ấn chị ngồi xuống. Nhờ Violet, chúng tôi có sữa mát đủ dùng.
Tôi rót sữa vào cái ca bằng thiếc, ước sao sữa đó sóng sánh trong ly thủy
tinh hẳn hoi. Thoải mái trong chiếc ghế tựa, chị Perilee hỏi tôi:

- Nghĩ gì mà thần ra thế?

Tôi cười:

- Mợ Ivy em thường bảo: “Nếu ước mơ là con ngựa, ăn mày cũng có

tuấn mã”. Dù câu ấy khó nghe nhưng phải công nhận mợ nói đúng.

Chị Perilee nhấm nháp ly sữa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.