KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 173

từ sáng đến tối rồi nghỉ. Còn đàn bà chẳng ngơi tay bao giờ”. Lúc này,
chính tôi là bằng chứng xác thực cho câu nói ấy.

Treo xong mảnh tã cuối cùng của Fern, tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Chị

Perilee ngáy lớn tiếng trong ghế xích đu. Tôi bèn đi tìm bọn trẻ. Vừa đi, tôi
vừa sáng tác bài mới nhất cho tờ Thời báo Arlington.

Nếu chỉ muốn gây ấn tượng với độc giả, tôi lại cường điệu kỹ năng lần

theo dấu vết của mình thì quả không chân thật. Tôi cũng không khoe rằng
nhờ sống trên vùng đất hoang vu này, sở trường phân biệt lá khô và đá cuội
màu đồng của tôi được phát triển đáng kể. Chẳng qua, đám cỏ mọc quanh
nhà chị Perilee quá dày rậm nên tôi lần theo dấu ba đứa trẻ đi chân trần thật
dễ dàng. Hơn nữa, tôi cũng có lợi thế riêng: biết đích xác chỗ có bụi mùi
tây dại tươi ngon nhất vùng.

Vì theo đường tắt nên chỉ lát sau tôi đã bắt kịp ba anh em Chase. Chúng

mải nhặt đá cuội ngoài lạch nước nên chểnh mảng hái rau. Tôi cúi xuống
nhặt một hòn cuội nhẵn, màu sẫm lên. Chase tỏ vẻ hiểu biết:

- Hòn đá ấy lia thia không hay đâu.

- Đây là đá ước mơ. Quý hơn đá ném lia thia.

Mattie không chịu thua:

- Em cũng muốn một viên.

Tôi chỉ cô bé cách chọn viên cuội màu sẫm, có một vòng trắng viền

quanh:

- Khi nào có sẵn điều ước trong đầu, em nhắm mắt lại rồi ném qua vai.

Nghe thế, con bé nhặt hòn đá cuội nhét đầy túi áo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.