KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 186

- Lại đá nữa rồi.

Cô càu nhàu, dựa vào tôi tháo giày, lắc mạnh. Không có gì rơi ra ngoài.

Cô nheo mắt nhìn vào trong rồi lắc lần nữa:

- Cứ như tìm người lương thiện trong Hội đồng Tự vệ ngu ngốc ấy.

Cô bật cười tự tán thưởng rồi xỏ giày lại. Tôi hoảng hốt nhìn quanh:

- Cô đừng nói đùa kiểu đó nữa. Nhỡ có người nghe thấy thì sao?

Cô bĩu môi, vỗ nhẹ tay tôi:

- Cứ thử nhắm vào ta xem. Nghe này, còn nhiều chuyện tệ hơn nhà

Martin làm tang. Còn nữa, trên đời tệ nhất là kẻ khoanh tay nhìn người
khác làm bậy. (Cô bất chợt tư lự). Lemuel Johnson là ngườiMỹ trăm phần
trăm thì đáng ngưỡng mộ hơn người khác chăng? (Cô quay sang nhìn thẳng
vào tôi). Nói cô nghe xem: có phải cháu nghĩ ta làm thinh để bọn óc bằng
trái nho ấy lấy có gốc gác mà giở trò hèn hạ với Karl?

Ánh mắt cô nhìn xoáy vào tôi. Tôi nhớ lại mọi chuyện xảy đến trong

vòng một tháng trở lại đây:

- Không phải làm thinh, nhưng…

Cô lắc đầu như con gà mái xù lông:

- Cháu có nghe cô không thì bảo? Bây giờ, mười người như cả mười đều

căm tức bọn đê hèn ấy. Xin lỗi nhé Hattie. Cô cháu mình đến quán Charlie
Mason ăn bánh, uống cà phê đi.

Tôi tự hỏi sao người ta làm được như cô Leafie. Hoặc thậm chí là như

Traft. Họ tin tưởng chắc chắn vào những gì tự coi là đúng. Có thể khi bằng
tuổi cô Leafie, với tôi, mọi chuyện cũng sáng tỏ như ban ngày trong óc tôi.
Cũng như cô bây giờ, không hề lưỡng lự, lầm lẫn. Nhưng với tôi lúc này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.