KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 187

cuộc đời cũng không trong gì hơn ly cà phê đục ngầu của quán Charlie
Mason.

Xúc miếng bánh sữa cuối cùng, cô Leafie hỏi:

- Có muốn lát nữa cô cháu mình cùng về không? Khoảng một tiếng nữa,

mình gặp nhau ở đây nhé?

Tôi đồng ý, trả tiền phần cà phê và bánh của mình, còn để lại một đồng

kẽm boa cho người phục vụ. Tôi cần đến tiệm Nefzger và bưu điện. May
mà cả hai đều ở một chỗ, loanh quanh trong ngôi nhà cỏ của ông Nefzger.

Tôi vừa bước qua ngưỡng cửa, ông Nefzger đã hồ hởi:

- Có thư của cháu đây.

- Cảm ơn bác!

Tôi xào xáo đống phong bì. Ơn trời có một thư từ tòa soạn báo

Arlington. Thế có nghĩa tôi có thể mua thêm ít thực phẩm:

- Cho cháu lấy thêm bao đậu cùng với ít dầu hoả.

Ông xếp đồ tôi mua lên quầy:

- Hồi này, công việc của cháu thế nào?

Tôi mở sổ tay lấy tiền:

- Tốt ạ. Hôm nào bác ghé xem ruộng nhà cháu. Mấy cánh đồng cứ như

thảm nhung ấy. (Tôi bật cười kiểu câu ví von đầy tự hào ấy). Lúc trước,
chưa bao giờ cháu nghĩ trồng trọt lại thúvị như vậy.

- Bác cũng chưa bao giờ chán ngắm đồng ruộng vào mùa này. Nhưng

chưa đâu, cứ chờ đến khi lanh trổ bông mà xem. Tuy chưa bao giờ thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.