KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 19

- Chắc ông cậu cô lại bị mấy tờ rơi trên tàu nó “thuốc” chứ gì. Tưởng đào

được vàng cục thay vì củ cải chắc?

- Nông trại của cậu tôi rất… (lúng túng, tôi không tìm được từ thích

hợp)… trù phú.

Ông béo tức tối buông lời lỗ mãng khiến bụng tôi muốn sôi lên:

- Gã trời đánh. Cậu cô vào hùa với đám dân đường sắt, dám hứa những

điều đất Montana không thể thực hiện nổi.

Từng từ ngữ như ngọn roi da quất túi bụi vào mặt tôi. Hơn nữa, mọi hành

khách trong toa đều gật gù đồng tình với gã cao bồi bẩn thỉu và ông béo có
cái mặt đỏ tía kia. Người bảo tồn chính kiến của mình duy nhất chỉ có một
ông mặc áo khoác đen.

Tôi moi óc cố tìm cách nói thật sâu cay đối đápvới nhóm phàm phu này.

Ôm chiếc giỏ đựng đồ ăn chặt hơn, tôi tự nhủ một quí cô phải có chính kiến
riêng. Nhớ khi xưa, mợ Ivy thường dùng roi dán cái thông điệp ấy lên đôi
chân tôi không biết bao nhiêu lần.

- Ga Woft Point rồi đây! Ai định đến Woft Point thì xuống cả đi!

Người soát vé ló đầu vào khoang tôi:

- Này cô, đến ga của cô rồi đấy.

Tàu chạy chậm dần nhưng ông béo vẫn nói không ngừng nghỉ. Nhìn ông

tôi nhớ lại cha xứ Porter trong buổi lễ vừa rồi, thao thao bất tuyệt với bài
diễn thuyết dài ba tiếng đồng hồ. Khi lấy hành lí, tôi tìm cách làm người kia
phải câm miệng.

Ông béo liến láu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.