KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 229

- Chưa. Nhưng đến ngay bây giờ đấy.

Vừa nói tôi vừa cầu lời mình sẽ thành sự thật. Chị Perilee ngước lên nhìn

tôi:

- Không… chờ…được. Lấy… báo.

Tôi bủn rủn chân tay. Tôi nâng chị dậy, luồn mấy lớp báo ra dưới giường.

Làm gì tiếp bây giờ? Sửa soạn đón em bé. Ở nông trại không có nôi bằng

mây đắt tiền như mấy cô gái ở Iowa thường kháo nhau. Tôi vớ lấy giỏ đựng
quần áo đan bằng cây liễu gai, lấy chăn lót sạch xung quanh. Còn đệm cho
em bé sẽ là cái gối nhồi lông vũ. Chị hét lên:

- Hattie! Con chị!

Tôi vội chạy đến bên. Chị vừa thở hổn hển vừa rặn mạnh. Khuôn mặt tái

nhợt ướt đầm mồ hôi.

- Chết rồi, em bé!

Không còn lựa chọn nào khác. Tôi đứng xuống cuối giường, cố tận dụng

hết khả năng của mình. Sau một cú trượt nhẹ, một hình hài nhỏ xíu nằm
gọn trong tay tôi. Tôi hét l

- Là con gái!

Chị Perilee nhắm mắt, vật đầu xuống gối. Dùng chỉ vẫn thường khâu

chăn, tôi thắt dây rốn và cắt ngay đoạn trên. Tôi biết thỉnh thoảng người ta
đánh nhẹ vào mông em bé cho nó khóc. Như thế mới nở phổi. Nhưng tôi
không thể tưởng tượng mình có thể đang tâm đánh sinh linh nhỏ bé, quý
giá vô ngần này. Trẻ sơ sinh nào cũng bé tẹo thế này sao? Ơn trời, chắc con
bé cũng biết tôi mới tập tọng chơi trò “bà đỡ”. Nó tự khóc:

- Oa! Oa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.