KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 278

Sau này tôi có viết thư gửi Charlie: “Chiều ấy, khi cảm ơn bà con xóm

giềng, em cảm tưởng mình đang đi đưa đám. Mà đúng thế thật. Tang lễ giấc
mơ của em đấy. Em bàng hoàng, không thể tin thành quả của bao tháng
ngày vất vả bị hủy hoại chỉ trong vài phút đồng hồ.”

Viết thư xong, tôi giở sổ ghi chép cho tháng này. Hôm kia, khi niềm hy

vọng về vụ mùa phơi phới trong lòng, tôi đã quá tự mãn với Traft. Giờ tôi
ngồi đây, loay hoay tính toán mọi đường. Dù tính cách nào, tiền nợ vẫn
nhiều hơn doanh số. Dù có tiền nhuận bút, tôi vẫn sa lầy. Biết lấy đâu ra
tiền trả công buộc lúa, tuốt lúa đây? Khoản nợ hàng rào chỗ ông Nefzger
biết tính sao? Còn tiền mua hạt giống nữa? Điểm sáng duy nhất giữa đám
ngổn ngang là tôi được miễn 100 đô la tiền tem ủng hộ tiền tuyến. Nhưng
khốn nỗi nó chỉ khiến tôi xấu hổ, chứ không nhẹ nhõm như nhiều người
khác.

Tôi tự đãi mình một ly trà. Chắc chắn “Ngài” Whiskers phải biết tinh

thần tôi xuống thấp cỡ nào. Nó nhảy lên lòng tôi, kêu rừ rừ như muốn an ủi,
động viên.

Tôi rà lại sổ sách lần cuối: “Ngoài Traft ra, vẫn còn một lối thoát”. Tôi

gãi nhẹ sau tai con mèo. Sau đó, tôi cầu nguyện. Xong, tôi quay sang may
chăn. Rồi cầu nguyện lần nữa. Vậy mà chẳng thấy linh ứng gì cả.

Dù muốn buông xuôi, vùi mình khóc cho thỏa, tôi vẫn không thể làm thế.

Tôi làm việc nhà, cố xới xáo mảnh vườn nhỏ cây cối đang rủ rượi, quét dọn
chuồng gà, đặt nồi đậu lên bếp hầm nhừ cho bữa tối. Khi dọn phân trong
chuồng ngựa, tôi thấy cái rương của cậu Chester. Đặt cây chạc ba xuống,
tôi quỳ bên rương, vuốt ve dòng chữ dập nổi trên nắp. Tôi cúi xuống, áp má
lên nắp rương, mong có một tình cảm an ủi nào đó làm dịu lòng tôi lúc này.
Nhớ lúc trước, cậu Chester tin tưởng tôi biết bao. Bản thân tôi cũng tin vào
chính mình.

Tôi mân mê khóa rương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.