KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 279

- Cháu phải làm gì bây giờ? Bán đất cho Traft, cháu buồn, cậu cũng

chẳng vui đâu.

Chùi nước mắt, tôi ngồi thẳng, mở nắp rương. Biết đâu lần đầu lục tìm,

tôi bỏ qua thứ gì đó bên trong. Biết đâu có một cuộn tiền trong lớp vải lót
rương dành cho tôi chi dùng lúc khốn khó. Chẳng phải cậu Chester tự nhận
mình là du thủ du thực đó sao? Mà phàm là dân du thủ du thực thì hay giấu
của phi pháp lắm.

Lần này, tôi xem xét kỹ từng xăng ti mét mặt trong của rương lẫn đồ đạc

trong đó. Tôi lấy từng thứ ra ngoài, bày la liệt ngay bên cạnh. Khi dọn hết
những gì có trong rương ra ngoài, tôi vuốt lớp vải lót rương, mong tìm
được điều bí ẩn giấu bên trong.

Trong rương không hề có ngăn phụ hay của cải bí mật.

Biết hy vọng thế là rất ngớ ngẩn, nhưng khi tuyệt vọng người ta có thể

tin bất cứ thứ gì. Tôi nhẹ tay xếp trả đồ đạc vào rương. Khi đặt cuốn Người
Mohican Cuối Cùng vào trong, tôi thấy có cái gì đó lấp ló giữa tập sách.
Tôi chợt mừng thầm. Tôi mở sách ra.

- Ôi!

Tôi ngồi hẳn xuống, nhìn trân trân vào tấm ảnh trong tay mình. Trong

ảnh có mẹ và bố tôi. Mẹ ôm một đứa trẻ trong lòng: chính là tôi đấy. Một
người nữa đứng sau lưng mẹ. Tôi xoay mặt sau tấm ảnh thấy dòng chữ:
Tôi, Katherine và Raymond cùng bé Hattie, tháng Giêng năm 1902. Tôi
nhìn kỹ khuôn mặt em bé mới ba tháng tuổi trong ảnh. Tràn trề hy vọng,
thật dễ thương và hạnh phúc làm sao.

Kế đến, tôi như bị hút hồn vào khuôn mặt cha mẹ mình. Tôi gần như

được tiếng mẹ hát ru, cảm giác được bộ râu quai nón của cha chạm nhẹ vào
má nghe buồn buồn. Tôi áp môi vào tấm hình và cứ giữ nguyên như thế
trong giây lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.