KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 33

Tiệm bánh và thực phẩm Hanson’ Cash ngay phía bên kia đường. Nếu

bây giờ là mùa xuân, thời tiết dịu nhẹ, tôi vài bước sẽ sang đến nơi. Nhưng
lúc này thì khác. Gió mạnh tiếp tay cho tuyết rơi dày đặc, liên tục ụp cả
đống tuyết lên chiếc váy len tôi đang mặc, còn tôi lảo đảo bước đi trên mặt
đường băng trơn như đổ mỡ. Tôi có cảm giác của người đi trên dây trong
rạp xiếc: vừa muốn chạy thật nhanh để trốn gió lạnh cắt da, vừa không thể
không bước thật cẩn thận vì nếu bất cẩn, tôi sẽ ngã oạch xuống đường. Hai
hàm răng tôi va vào nhau lập cập. Sau vô số lần trượt chân, tôi mới đến
được bậc tam cấp bằng gỗ của tiệm. Toàn thân ấm sực sau nỗ lực hoàn
thành chặng đường ngắn ngủi, tôi mở cửa bước vào trong. Mùi hương trong
tiệm (gồm mùi thì là muối, mùi thuốc là và bạc hà trộn lẫn với nhau) đưa
tâm hồn tôi về thẳng cửa hàng cậu Holt.

Khi tôi bước vào, tiệm đangcó khách. Người bán hàng gật đầu chào tôi

rồi quay sang người đàn bà béo tốt đứng bên quầy.

Bà kia đỏng đảnh:

- Này ông Hanson, chưa chắc màu vàng đã hợp với vóc dáng tôi đâu ông

ạ. Màu xám nhạt chắc đẹp hơn ông nhỉ?

Chủ tiệm khẳng định:

- Đâu có. Màu vàng làm tôn thêm dáng vẻ của bà, khiến bà nổi bật như

ánh thái dương vậy.

Tôi cố nín cười. Ánh thái dương! Có mà sét đánh thì có.

Trong lúc ông Hanson bận rộn với bà khách, tôi lướt qua dãy quầy kệ

trong tiệm. Mua bán xong xuôi, bà mập cùng với chiếc váy lụa màu vàng
chóe, dài thậm thượt rời tiệm mà không hề quay sang tôi chào một tiếng
cho đúng phép xã giao.

Tôi đứng thật thẳng lưng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.