KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 47

Với tiếng nhạc ngựa leng keng, cả nhà chị đi xa dần. Tôi ngóng theo cho

tới khi họ chỉ còn là dấu chấm nhỏ phía chân trời.

- Miao…!

Thấy rõ bước thụt lùi về mặt điều kiện sống, “Ngài” Whiskers kêu than

ra chiều tủi thân lắm. Cái chòi (nó đúng là cái chòi không hơn không kém,
không thể viện cớ nào mà gán cho nó những cái tên nên thơ như mái ấm, tổ
ấm… được) giống cái chuồng ọp ẹp. Nó cho tôi cảm giác ở trong này cũng
không khác ở giữa đồng không mông quạnh là mấy. Tuy nhiên, có vẻ
những gì thiết yếu đều có đủ: bếp, ấm đun nước, mấy cái nồi, chảo rán, và
vài cái kệ gỗ thô ráp, nứt nẻ.

Tôi ngồi bệt xuống nền nhà, cạnh đống hàng ngổn ngang, đầu hình dung

cảnh bức thư đầu tôi gửi cậu Holt về đến nơi. Thể nào mợ Ivy cũng giật nó
trên tay cậu mà rằng: “Biết ngay mà. Cái đất Montana khỉ ho cò gáy ấy có
gì hay ho đâu. Giờ con bé còn khổ hơn lũ lợn nhà mình”.

Lúc này, tôi không muốn gì hơn ngoài chuyện ngồi khóc thật lâu cho nhẹ

lòng. Nhưng nền nhà không chỉ bẩn mà còn lạnh nữa. Tôi thốt lên:

- Lạy Chúa lòng thành! Con biết làm gì bây giờ?

Ngồi co ro gục trán vào đầu gối, tôi khóc lặng lẽ. Nước mắt lã chã rơi,

thấm ướt mảng váy bằng len mặc đi đường. Chợt tôi nghe trong đầu có
tiếng thì thầm: “Hattie Inez Brooks, bình tĩnh lại đi. Nhóm lửa trước khi
phần còn lại trong đầu ngươi đông thành đá”.

Thông điệp ấy thôi thúc tôi hành động. Tôi phủi váy áo, thắp đèn, bắt tay

thiết lập nề nếp cho căn nhà mới. Có chổi thật tiện, nhất là khi tôi cố tình
không chịu hiểu những cục nhỏ đen xì vương vãi khắp sàn nhà bụi phủ dày
thực ra là cái gì. Nó đang cuộn mình trên bếp, đôi tai thính rung khe khẽ.
Đột nhiên, cái tai ngừng rung. Con mèo giương móng vuốt phóng vọt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.