KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 6

Bà mẹ Charlie vỗ về:

- Thôi nào, nín đi cháu!

Ông Hawley rút khăn tay in hoa, điệu đà lau mồ hôi trán, khác hẳn tác

phong ngày thường. Tôi vờ như không thấy ông chấm nhẹ khăn nơi khóe
mắt.

Sau khi tàu chuyển bánh, mọi người chầm chậm ra bãi xe ngoài ga. Tôi

còn nấn ná ở lại, mắt dõi theo đoàn tàu, hình ddung Charlie vỗ nhẹ túi
quần, nơi có viên đá “cầu được ước thấy” do tôi tặng. Cũng chính anh dạy
tôi chọn đá ước:

- Em nhớ chọn viên đá màu đen, có vòng tròn trắng ở giữa nhé. Vừa ném

đá qua vai trái vừa thầm ước, chắc chắn sẽ linh nghiệm.

Anh thờ ơ ném đá ước nhiều lần, còn cười nhạo vì tôi không hề thử. Mơ

ước của tôi không thuộc loại chỉ cần ném vài hòn đá là có ngay.

Hai tháng trôi qua, kể từ khi buổi tiễn Charlie. Vắng anh, cuộc sống

chẳng khác nào một mẻ bột bánh bích qui không bột nở: xẹp lép, nặng
trịch.

Giọng mợ Ivy chuyển sang đe nẹt:

- Hattie đâu rồi?

- Cháu đây, thưa mợ!

Tôi hối hả xuống cầu thang. Trông mợ như quan tòa trong chiếc ghế tựa

bọc da nâu. Gần đó, cậu Holt thoải mái lọt thỏm trong ghế xích đu với đống
báo chất trên đùi.

Tôi lẻn ra thềm cầm món đồ đang đan dở lên: Một chiếc tất trông thiên

thảm địa sầu. Mũi đan đầu tiên bắt đầu từ tháng mười, khi Charlie mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.