KHOẢNG TRỜI MÊNH MÔNG - Trang 94

- Nhìn là biết ngay người nhà Chester. Tôi hạ “vũ khí” xuống:

- Cháu là Hattie Brooks, cháu ruột của ông.

Cô Leafie lúi húi sau bó cỏ khô:

- Cô biết. Giúp cô một tay nào.

Sát bức tường phía sau nhà kho là một chiếc rương bằng gỗ có ba dây đai

bằng da bền chắc cột chặt phần nắp vào thân rương. Ba chữ cái CHB được
khắc trên quai da chính giữa.

- Rương của cậu cháu ạ?

Liệu trong rương này có chứa thứ gì kể về quá khứ của tôi chăng? Hay

về mẹ tôi chẳng hạn? Cô Leafie giải thích:

- Chester là người kín đáo. Khi ốm nặng, ông nhờ cô chuyển rương

xuống đây. Trước khi cháu tới, ông không muốn ai lục lọi nó hết. (Tôi vuốt
đoạn dây bằng da cũ sờn rồi dừng tay ở phần khóa. Khuôn mặt đầy nếp
nhăn của bà thoáng buồn). Chester mong đích thân cho cô cháu gái xem
mọi thứ trong rương, nhưng không kịp.

Tôi nhớ lời chị Perilee kể lúc trước:

- Cảm ơn cô đã có mặt khi cậu cháu qua đời.

- Nếu chúng tôi có chuyện, Chester cũng có mặt ngay.

Bà lấy trong túi áo sơ mi kiểu đàn ông một túi vải đựng thuốc lá. Mợ Ivy

nhìn thấy chắc sẽ ngã lăn ra bất tỉnh, còn tôi thầm thán phục nhìn cô Leafie
khéo léo vấn thuốc thành điếu.

Thấy chiếc rương, tôi hiếu kì lắm rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng nói

năng phải phép:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.