KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 152

Mẹ Phó ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái, bà bắt đầu dạy cô cách

nói chuyện giống như dạy một đứa trẻ nhỏ đang tập nói, dạy cô cách nhận
thức mọi thứ xung quanh, cách sử dụng muỗng để xúc cơm...

Phó Tự Hỉ trí nhớ không tốt, chuyện hôm nay xảy ra ngày mai đã quên

mất. May mắn thay, tuy cô bị như vậy nhưng tính tình vẫn không thay đổi,
vẫn nhu thuận ôn hòa, không biết cáu kỉnh.

Mẹ Phó thường xuyên chỉ vào chữ trên tranh vẽ dạy Phó Tự Hỉ đọc chữ.

Đầu tiên là từng chữ một, sau đó là từ ngữ, rồi dạy cô cách ghép chữ thành
từng câu hoàn chỉnh...

Phó Tự Hỉ học được rất chậm, nhưng rất có cố gắng. Mỗi khi đọc một

câu đều lắp bắp đứt quãng, mẹ Phó mỗi lần đều an ủi cô không cần phải
gấp, cứ chậm rãi nói. Lúc này cô cũng tự cổ vũ chính mình: "Tiểu Hỉ,
không, không được vội."

Vài tháng sau, câu đầu tiên mà Phó Tự Hỉ có thể nói lưu loát đó chính

là:

"Mẹ, con yêu mẹ."

Mẹ Phó vui mừng ôm Phó Tự Hỉ cười ôn nhu.

"Tình yêu nhỏ của mẹ, mẹ cũng rất rất yêu con."

..............

Một năm sau, mẹ Phó dạy Phó Tự Hỉ cách viết chữ.

Lúc vừa mới bắt đầu luyện tập, cô viết từng nét nguệch ngoạc non nớt

nhìn mãi không ra được là chữ gì. Viết chữ "Mẹ" cong cong vẹo vẹo thành
"Nữ mã". Mãi một thời gian vất vả lắm mới có thể viết hoàn chỉnh được
chữ "Mẹ"*.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.