cô kéo mạnh qua.
Phó Tự Hỉ giật mình mất thăng bằng lảo đảo đổ sầm về phía trước,
không cẩn thận làm bộ ngực mềm mại ụp lên mặt hắn. Hoảng sợ cô liền
chống lên hai sườn tay vịn xe lăn, tay chân luống cuống, lại bị Hạ Khuynh
một tay đè lấy thắt lưng, một tay kia nắm bắp đùi cô quỳ ụp xuống đùi mình
trên xe lăn.
Hạ Khuynh cảm thấy bản thân mình lúc này thật là vô liêm sỉ.
Nhưng cô gái đáng chết này đứng trước mặt hắn bày ra vẻ mặt hoảng
sợ, bây giờ bộ ngực của cô còn dán lên mặt hắn, làm cho hắn lại bộc phát
một loại cảm xúc khó hiểu.
Tự nhiên hắn bỗng nhớ đến chuyện đêm mưa hôm ấy, thật là muốn làm
lại một lần nữa mà.
Cô nhìn biểu cảm trên mặt hắn rồi bỗng nhiên hoảng sợ nhớ lại chuyện
đêm hôm đó, như sợ hắn lại muốn làm chuyện lưu manh kia, liền buông tay
vịn, dùng sức lấy tay đẩy hắn ra, nhưng sức lực cô yếu ớt không thể đẩy ra
được.
Hắn lại cầm hai tay của cô kẹp chặt bắt chéo ra sau lưng, mượn lực đè
sát vào lưng cô.
Hạ Khuynh nâng cơ thể của cô lên, cúi đầu dùng răng cắn tháo quai đeo
ra, vùng da trắng mịn mơn mởn liền lộ ra, hắn hung hăn cắn mạnh xuống
không thương tiếc.
"Đau. . . Đau quá. . . Hạ Khuynh..."
Đầu gối bị quỳ cọ sát cũng đau thê thảm, cô vừa la hét vừa khóc hu hu
loạn xạ cả lên.
Phòng sách có thiết kế cách âm nên dĩ nhiên hắn không sợ có người
nghe được tiếng la hét thảm thiết của cô.