KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 375

“…Nhưng chúng ta cứ đứng bất động ở đây thì sẽ bị biển bắt được

mất!”

Anh bế cô lên cao: “Như vậy thì chúng sẽ không bắt được nữa.”

Phó Tự Hỉ ban đầu bị anh làm cho hoảng sợ, sau đó thích thú cười

khanh khách, cô cúi đầu nhìn anh: “Hạ Khuynh, nhưng quần của anh sẽ bị
ướt mất.”

“Mặc kệ nó.”

Hạ Khuynh chờ thủy triều lui rồi mới đặt cô xuống.

Cô bắt chước học theo động tác của anh, giúp anh xoắn ống quần lên:

“Quần áo mà ướt sẽ bị cảm lạnh đấy!”

Anh nhìn động tác của cô, đột nhiên tâm tư trở nên xao động: “Nào tiểu

Hỉ đến đây, anh cõng em chơi trốn tìm cùng biển nhé!”

Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn anh.

Ngày trước ba Phó đã từng cõng cô, cô cảm thấy bờ vai của ba rất rộng

và vững chắc, tựa vào thật là thoải mái! Hạ Khuynh không cường tráng bệ
vệ như ba, nhưng cũng mang lại cảm giác tràn ngập an toàn hệt như ông
vậy!

Hạ Khuynh trông thấy cô suốt nửa ngày không nhúc nhích thì quay đầu

lại xem, nhìn thấy cô nàng trưng ra bộ dáng chực sắp khóc.

“Hạ Khuynh, em béo như vậy… anh cõng được không?”

“Nói em ngốc chính là rất ngốc mà! Không được nói thêm gì nữa, mau

leo lên, nhanh!”

“Em không có ngốc mà…” Phó Tự Hỉ cố nén xúc động sắp rơi nước

mắt, tháo mũ xuống, chậm rãi trèo lên lưng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.