KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 97

Hạ Khuynh cảm thấy có chút kì lạ. "Em biết tự viết chữ?"

"Ừ tôi biết viết mà." Phó Tự Hỉ cười đắc ý.

"Lấy lại đây cho tôi xem."

Cô chạy ra phòng khách cầm quyển vở tập viết, đưa đến trước mặt Hạ

Khuynh.

Hắn nhìn vào quyển vở, thì ra đây là một dạng giống như nhật ký, viết

về cuộc sống mỗi ngày của cô, chữ viết tuy không quá đẹp nhưng gọn gàng
tinh tế, từng nét từng nét hạ bút cẩn thận.

Đây thật sự không phải là Phó Tự Hỉ trong trí tưởng tượng của hắn.

Hắn hỏi: "Mỗi ngày đều viết như vậy?"

Cô gật gật đầu: "Mẹ nói, mỗi ngày đều viết thì sẽ không quên."

Phó Tự Hỉ sau khi bị đụng trúng đầu trí nhớ giảm sút hẳn, hơn nữa lại

không đi học, mẹ sợ cô trở thành một kẻ dốt đặc cán mai, nên dặn cô hàng
ngày phải viết vài chữ. Bà nghĩ rằng, cho dù đầu óc cô tiếp thu hơi chậm
nhưng ít nhất vẫn biết chữ.

Tuy mẹ đã đi xa nhiều năm nhưng cô vẫn rất vâng lời ngày ngày kiên trì

tập viết.

"Em thật sự rất vâng lời mẹ." Hạ Khuynh nhìn cô đầy trìu mến.

"Hạ Khuynh, Hạ Khuynh. Mẹ tôi là người tốt nhất tốt nhất." Cô rất tự

tin khẳng định với hắn.

"Phó Tự Hỉ, năm sau tôi mới trở lại làm việc nên bây giờ rất nhàn rỗi,

hay là để tôi dạy em nhé?" Hắn nhìn cô cười rạng rỡ.

Cô nhạc nhiên mở to mắt nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.