KIẾM CHỦNG - Trang 268

Rồi sau đó lại cùng Như Vi trò chuyện trong chốc lát, biết sư phụ đã

đăng đàn giảng đạo vài lần, ngoài ra trong núi vẫn bình tĩnh như u đàm.
Lúc Như Vi rời khỏi lại nói nếu như có gì không hiểu thì có thể mở miệng
hỏi y, tuy kém Tuệ Thanh sư huynh nhưng vẫn có thể giải đáp được.

Kim Tượng Đế đương nhiên là đáp vâng, theo lời của Như Vi thì trước

khi có thể cố định linh khí thành linh thất thì tốt nhất không cần ly khai bởi
nếu li khai thì linh thất sẽ tản đi.

Cuộc trao đổi ngắn ngủi với Như Vi khiến cho ấn tượng của Kim Tượng

Đế với y có thay đổi, trước đây hắn chỉ cảm thấy các sư huynh chỉ một lòng
tu hành cầu trường sinh, có chút lãnh tĩnh, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ cũng
không phải thế.

Xây linh đài cũng là quãng thời gian để đánh bóng đạo tâm, lặp lại cùng

một việc không ngừng nghỉ, ngày qua ngày, năm qua năm. Nếu không đủ
tĩnh tâm thì cuối cùng chẳng những không thể tạo thành linh thất mà e rằng
vĩnh viễn không còn cơ hội tu hành.

Lúc đầu sau mỗi lần mệt mỏi là Kim Tượng Đế lại thu nạp linh khí,

nhưng hai năm qua đi cảm giác mát lạnh toàn thân khi hấp thụ linh khí vào
cơ thể đã không còn nữa, linh khí trong thân thể đã đạt đến trạng thái bão
hòa. Hắn cảm thấy mình không thể nào hấp thụ linh khí được nữa, trong
lòng lại sinh ra một cảm giác bực bội.

Ngày qua ngày, không thấy bầu trời u ám chỉ có sương trắng mênh

mông cùng với tuyết sơn trong Linh Đài. Có lúc hắn cảm thấy sợ phải quan
tưởng linh đài, sợ cảm ứng linh khí.

Ngay khi hắn cảm thấy bực bội bất an, tâm viên ý mã thì bên ngoài có

người hô: “Sư đệ, Như Hối sư đệ…”

“Như Vi sư huynh”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.