KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 472

Lâm Phương Sinh như thấy sâu trong cơ thể có hàng vạn con trùng đang

bò, cường độ của sư huynh không thấm vào đâu, hệt như uống rượu độc
giải khát, càng mong muốn càng không đủ, sư huynh lại cố tình làm khó, y
khó chịu đến mức khóc òa, “Sư huynh… Vì sao cũng thế…”

“Sư huynh muốn ôm ngươi.” Hai tròng mắt sâu thẳm của Chinh Mạc

nhìn chằm chằm Lâm Phương Sinh, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Phương Sinh
bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn đến mức ngực đau nhói, dục niệm càng tăng.

Chinh Mạc ngừng luận động, vươn tay phải lên đặt trên lồng ngực Lâm

Phương Sinh, kẹp cả đầu ngực lẫn vòng xuyến giữa ngón tay mà đè ép xoa
nắn, tiếp tục đùa bỡn.

Cả hai nơi yếu hại trên dưới đều bại dưới tay người, lúc chống cự, nam

căn của Lâm Phương Sinh còn va vào tường kính, cảm giác đau đớn càng
dấy lên tình triều.

Lời nói còn nóng bỏng hơn cả việc tiến vào trong, Lâm Phương Sinh

như lạc vào sương mù, từng cơn sóng tình cuộn lên, phù văn cũng bất mãn,
nhiều lần lao lên cắn mút rồi lại ngưng, tới mức Lâm Phương Sinh hận
không thể đẩy ngã hắn xuống, tự mình ngồi lên, dù có thể sẽ mất hết thể
diện, nhưng vẫn tốt hơn bị xử phạt kiểu này.

Chinh Mạc biết ý đồ của y, mặc cho y vặn vẹo giãy giụa, thở dốc cầu

xin, hắn vẫn chỉ đè chặt y lên vách tường kính, để y tự nhìn bộ dạng mình
hiện tại, tiếp tục thẳng tiến không nhanh không chậm, “Phương Sinh, làm
sao nữa?”

Lâm Phương Sinh cuối cùng không chịu nổi sự nửa vời này nữa, tra tấn

không gãi đúng chỗ ngứa, hai tay dán lên mặt kính, trán cũng áp vào, bắp
đùi run run, lửa nóng khó tiêu, tiếng thở dốc hòa vào giọng khóc như sắp tắt
thở, giọng run lên, “Sư huynh… Phải làm sao đây, hình như ta… Nhanh
lên…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.