KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 138

Văn Lâm cúp máy, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm, tắm xong vẫn

không tài nào ngủ được, lăn lộn cả đêm trên giường. Văn Lâm nói rằng, nếu
không yêu sẽ không xót xa. Thế là yêu trước hay xót xa trước nhỉ? Anh ấy
xót xa vợ mình, vậy có phải trước đây anh ấy cũng từng yêu cô ta?

3 giờ sáng, dưới lầu dậy lên mùi bánh thơm phức. Bình thường 7 giờ

sáng chị Quách mới bắt đầu làm bánh, sao hôm nay lại dậy thơm mùi bánh
vào giờ này chứ? Tôi mặc quần áo bước xuống xem sao.

Tôi gõ cửa tiệm bánh, một lúc sau, chị Quách ra mở cửa. Tóc chị có vẻ

rối bời, dáng vẻ rất tiều tụy, son trên môi cũng nhợt nhạt. Bình thường chị
trang điểm rất kỹ.

“Cô Châu, vẫn chưa ngủ sao?” Chị hỏi.

“Em không ngủ được, lại ngửi thấy mùi bánh thơm quá.”

“Xin lỗi, đáng lẽ chị không nên làm bánh vào lúc này, nhưng chị chẳng

biết làm gì, chị cũng không thể nào chợp mắt được.” Giọng chị tràn đầy nỗi
niềm. “Nếu em cũng không ngủ được, vào đây làm ấm trà nhé? Bánh cũng
làm sắp xong rồi.”

“Vâng ạ!” Thật sự tôi không kiềm chế nổi sức hấp dẫn của mùi bánh

thơm ngào ngạt ấy. “Chẳng phải bánh đã có người đặt rồi sao?”

“Không, chị tự làm đấy, em đến xem này.”

Chị ấy dẫn tôi vào bếp, lấy trong lò nướng ra một chiếc bánh vừa nướng

đủ độ. Đó là một chiếc bánh ga tô xoài rất đẹp.

Tôi ăn một miếng, ngon thật đấy.

“Chị Quách, bánh này ngon quá ạ.” Tôi khen thật lòng.

“Cô đừng gọi tôi là chị Quách, bạn bè đều gọi tôi là Quách Trúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.