KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 159

Tại sao mọi chuyện không thể để đến hôm sau chứ? Sao lúc nào anh cũng

khiến tôi tổn thương vào ngày như hôm nay?

Tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc thống thiết một trận, nhưng tôi lại không muốn

khóc, tôi muốn báo thù, báo thù cái cách anh đối xử với tôi.

Chẳng phải có một người đàn ông trùng ngày sinh tháng đẻ với tôi sao?

Hơn nữa anh ta còn thích tôi kìa! Tôi tìm số máy nhắn tin của Trần Định
Lương. Nếu hiện tại anh ta đang đón sinh nhật cùng với bạn bè hay một cô
gái nào đó, tôi cũng có thể nói câu chúc mừng sinh nhật rồi cúp máy.
Nhưng... 10 giờ tối lại gọi điện chúc mừng sinh nhật bằng máy bàn, chắc
chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Thì cứ kệ để anh ta nghi ngờ đi, giờ tôi chẳng cần
biết gì cả, chỉ muốn báo thù.

Trần Định Lương không trả lời điện thoại. Đúng là trong những lúc phụ

nữ cần đàn ông nhất thì họ lại mất tích.

12 giờ đêm, điện thoại lại đổ chuông, không hiểu là của Trần Định Lương

hay Văn Lâm. Anh ấy nói muộn một chút sẽ gọi lại cho tôi mà, nhưng lúc
này tôi không muốn nghe thấy giọng của anh, dù sao sinh nhật của tôi cũng
đã qua mất rồi. Thế là ngày sinh nhật lần thứ 30 của tôi đã trôi qua như vậy.
Một người đàn bà 30 tuổi như tôi trong căn hộ mà Văn Lâm mua cho ấy,
chẳng qua chỉ là một chú chim bằng tơ vàng, mà tôi lại không muốn tỉnh
ngộ chút nào cả.

Điện thoại lại đổ chuông tiếp. Tôi đứng trước cửa sổ, trên phố không hề

có bóng dáng của người đàn ông tôi mong mỏi xuất hiện.

Cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng dừng, trong tiếng kêu cuối cùng

ấy, hình như có chút gì đó rất thê lương thì phải. Đó chắc hẳn không phải
điện thoại của Trần Định Lương gọi đến, mà của Văn Lâm. Nếu anh ấy đến
đây trước khi trời sáng thì tôi sẽ mở cửa cho anh, đó là giới hạn tôi định ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.