KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 17

Trong rạp lèo tèo vài người, thế nên hai chúng tôi thoải mái gác cả hai

chân lên ghế, vừa tí tách ăn bỏng ngô vừa liến thoắng bình phẩm cơ thể của
nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính.

“Ôi chao, cơ bắp của anh này tuyệt đấy.” Từ Ngọc xuýt xoa.

Tôi không nói không rằng, chỉ dựa đầu vào vai cô ấy.

“Lại cãi nhau à?” Từ Ngọc hỏi tôi.

“Anh ấy làm gì biết cãi nhau với tớ.” Tôi nói.

Sau khi ra khỏi rạp, tôi và Từ Ngọc chia tay, trở về căn hộ độc thân ở khu

Trung Hoàn. Khu nhà tôi ở là một tòa nhà sáu tầng ờ phường Lan Quế,
không có thang máy. Tôi ở tầng hai. Đó là một căn hộ cho thuê, tổng diện
tích 60 mét vuông. Gần đây tầng một người ta mới mở một cửa hàng
chuyên bán bánh ngọt, bà chủ họ Quách, là người Hoa Kiều Indonesia. Chị
ấy khoảng 50 tuổi, nhẹ nhàng phúc hậu, thân hình hơi mập. Chị ấy sinh ra
và lớn lên ở Indonesia, lấy chồng Hồng Kông, nói tiếng Quảng Đông vô
cùng lưu loát. Bánh ngọt chị ấy làm không giống với các loại bánh thông
thường khác, chị ấy dùng bơ để làm.

“Bánh ngọt bơ ăn ngon nhất đấy.” Chị ấy thường tự hào nói vậy.

Màu sắc chiếc bánh chị làm cũng vô cùng bắt mắt, tôi từng trông thấy

một chiếc bánh ngọt màu xanh như nước hồ thu, đó là chiếc bánh đẹp nhất
mà tôi từng trông thấy trong đời.

Tiệm bánh của chị ấy chẳng cần quảng cáo gì cả, chủ yếu là tiếp nhận các

đơn đặt hàng, nhưng vì có thương hiệu tốt nên khách vẫn đến ùn ùn. Chị ấy
đích thân làm ra từng cái bánh một. Cứ mỗi sáng, tôi lại có thể ngửi thấy
mùi thơm ngào ngạt của những chiếc bánh vừa mới ra lò, và đó chính là
một món hoa hồng dành cho tôi khi thuê trọ ở chỗ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.