KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 19

không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi thiên vị chiếc áo này, mà do
tôi đã mặc nó trong lần đầu tiên gặp gỡ Đường Văn Lâm, chính anh đã khen
tôi có bộ ngực quyến rũ. Khi mặc chiếc áo ngực này, nó khiến tôi có cảm
giác mình là một người phụ nữ đích thực.

Có lẽ tối nay anh ấy không đến tìm tôi.

Sáng sớm, những tưởng mình sẽ lại bị đánh thức bởi mùi thơm ngào ngạt

của tiệm bánh dưới tầng như mọi hôm, hóa ra tôi chẳng hề yên giấc, sắc trời
hôm nay một màu xám khói, cứ mênh mang, lại lất phất mưa bay. Chiếc áo
ngực tối qua tôi giặt giờ vẫn chưa khô, tôi đành mặc một chiếc áo ngực màu
trắng và một bộ váy cũng màu trắng. Với thời tiết ẩm ương thế này, lẽ ra
không nên mặc đồ trắng, nhưng tôi chỉ tìm thấy đúng bộ váy này còn phẳng
phiu trong tủ quần áo của mình, những cái khác đều nhăn nhúm hết cả.

Đi qua tầng một, theo thói quen tôi cất tiếng chào chị Quách. Chị ấy vẫn

rất vui vẻ, thời tiết có u ám đến thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến chị,
có lẽ chị đã trải qua một đêm tuyệt vời.

Bước ra khỏi tòa nhà, tôi thấy Đường Văn Lâm đang đứng đợi. Anh ấy

mặc quần tây màu xanh da trời, áo sơ mi trắng không cài cúc áo cố, chiếc cà
vạt đang cuộn vào để trong túi áo. Đêm qua anh ấy đã tăng ca.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi cố ý không gây khó dễ cho anh.

“Anh muốn đến nhìn em một chút. Đi ăn sáng cùng anh nhé?”

“Anh không mệt sao?”

“Anh quen rồi.”

Trông thấy vóc dáng tiều tụy sau một đêm làm việc của anh, tôi không nỡ

chối từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.