KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 223

Tôi có chút khó chịu, hình như Du Dĩnh đang quay mũi giáo về phía tôi.

“Cậu thử một lần làm kẻ thứ ba đi, cũng chưa chắc kẻ thứ ba là người vô

cùng đáng hận đâu mà đáng hận nhất chính là ông Trời.” Tôi buồn rầu nói.

“Tối nay còn đến đài phát thanh nữa không?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên!” Cô ấy hằn học trả lời.

Cô gái đó tên là Từ Lệ, Du Dĩnh đã gọi điện đến tổng đài để điều tra.

10 giờ 50 phút, tôi và Du Dĩnh đến bên ngoài đài phát thanh. Phải 11 giờ

5 Từ Lệ mới ra khỏi đài phát thanh, ngồi lên một chiếc taxi, giống như tối
hôm qua và xuống xe chỗ cửa hàng tiện lợi, đi vào ăn uống gì đó, sau đó trở
về nhà.

“Có thể không phải cô ta thật.” Tôi nói.

Đêm thứ ba, Du Dĩnh lái xe của Đại Hải đến đón tôi.

“Hôm nay lái xe đến đài phát thanh sao?” Tôi thắc mắc.

“Lên xe đi!” Cô ấy nói ngắn gọn. “Tớ muốn nhanh chóng biết chân tướng

sự việc.”

10 giờ 30, Du Dĩnh dừng xe bên ngoài đài phát thanh. Đêm hôm nay thời

tiết thật sự quá tệ, mưa mãi không ngừng.

“Đại Hải chắc sẽ không xuất hiện chứ? Mưa thế này kia mà, hơn nữa từ

trước đến giờ anh ấy cũng có bao giờ xuất hiện đâu.” Tôi nói.

Tôi thật hối hận khi đã nhận ra giọng của Từ Lệ. Nếu không phải thế thì

Du Dĩnh đã không nghi ngờ cô ta và cũng sẽ không tìm đến tận đây, và cô
ấy cũng sẽ không nghi ngờ Đại Hải. Ngộ nhỡ quả thật Đại Hải ở cùng cô ta
thật thì anh ta và Du Dĩnh coi như xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.