KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 274

lan xuống cả đôi bàn tay, đôi bàn chân của tôi nữa, nước mắt bỗng như
được mở công tắc, không kìm nổi cứ tuôn ra ào ạt. Từ sau khi Văn Lâm mất
đi, tôi chưa từng được khóc một trận nào cho thỏa, tôi những tưởng khi
người ta đau khổ nhất họ sẽ khóc, nhưng hóa ra không phải, khi đó, họ sẽ
không khóc.

Anh ra đi quá đột ngột, nỗi đau thương của tôi bỗng biến thành sự thù

hận. Tôi hận anh đã bỏ rơi tôi. Tôi tự nhủ với mình rằng, có lẽ nếu như anh
không yêu tôi đến thế, chắc tôi sẽ không đau lòng vì anh đến vậy. Nhưng
hôm nay, chính vợ anh ấy đã nói rằng, anh từng đề nghị ly hôn, quả thật anh
đã từng muốn sống cùng tôi, thậm chí sống cùng tôi đến lúc đầu bạc răng
long. Từ trước đến giờ tôi không tin anh, cho rằng anh luôn kiếm cớ kéo dài
mọi chuyện, tôi không tin anh dám nói đến hai chữ đó. Tôi đã hiểu lầm anh.
Hiểu lầm một người đàn ông tình nguyện trả thay cho tôi mọi giá. Nếu có
thể để anh sống lại, tôi tình nguyện mong anh sống mà không yêu tôi nhiều
đến thế.

Tôi khóc thành tiếng thật to, anh liệu có nghe thấy không nhỉ? Liệu anh

có nghe thấy tôi đang sống trong sự giày vò, hối hận khi không trả lời câu
hỏi của anh không? Lúc nãy tôi không nên đối xử như vậy với vợ của anh
ấy, đáng lẽ tôi nên cầu khẩn chị ta để tôi được nhìn thấy tro cốt của anh một
lần. Sao tôi lại phô trương, khoe mẽ đến vậy chứ? Anh từng nói đùa rằng,
vợ mình sẽ biến anh thành đống thịt xay. Chị ta không làm vậy, chỉ biến anh
thành tro bụi mà thôi. Tình yêu của anh dành cho tôi sớm đã hóa thành cát
bụi của hồng trần.

Cứ mỗi chủ nhật, tôi lại đến Lục Điền viên để thăm Cherbourg.

Nó lớn rất nhanh, đã không cần phải uống sữa nữa. Hình như nó cũng

biết nhận ra người - nó nhận ra tôi.

Chủ nhật tuần này, Du Dĩnh và Từ Ngọc cùng tôi đi thăm nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.