“Tôi hứa.”
Điện thoại tắt. Tôi ngồi bên bàn ăn, cầm những mảnh ghép của bức tranh
lên. Tôi cho rằng mình sẽ khóc, vậy mà không phải. Cái ngày này cuối cùng
cũng đến, và nó cũng đã tháo gỡ tất cả mọi nghi hoặc từ trước đến nay của
tôi, rằng Văn Lâm đã không đồng thời yêu cùng lúc hai người đàn bà, anh
ấy chỉ yêu mình tôi.
Đến chiều tối, Văn Lâm gọi điện, anh ấy nói tối nay sẽ ăn cùng với tôi.
Chúng tôi ngồi ăn ở một nhà hàng chim quay. Tinh thần của Văn Lâm rất
tốt. Anh ấy vừa kiếm về cho công ty một khoản tiền khá lớn. Tôi thật sự lo
sợ buổi tối hôm nay là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt, tôi không biết
người đàn bà kia sẽ hành động những gì. Tôi căng thẳng dựa người vào Văn
Lâm, gác một chân mình lên đùi anh ấy.
Tôi đã hứa với cô ta không kể chuyện ngày hôm nay cho Văn Lâm nghe,
tuy tôi chẳng buộc phải tuân theo lời hứa ấy, nhưng tôi không hy vọng cô ta
coi thường mình, cho rằng tôi muốn mượn chuyện ấy để công kích cô ta.
Sáng hôm sau, Văn Lâm không gọi điện thoại cho tôi. Tôi bắt đầu lo
lắng. Đến chiều, cuối cùng anh ấy cũng gọi đến.
“Sao em không nói gì cho anh?” Anh ấy hỏi tôi.
Tôi đã quá ngây thơ, vốn dĩ cho rằng cô ta bảo tôi không được nói cho
Văn Lâm, và cô ta cũng sẽ giữ bí mật ấy.
“Tối hôm qua, cô ấy như một người điên vậy.” Anh ấy nói.
“Thế làm thế nào bây giờ?”
Anh ấy trầm mặc rất lâu.
“Có phải sau này không gặp em nữa?” Tôi hỏi.