KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 74

“Tại sao?”

“Tớ không muốn gặp Văn Lâm, không muốn tạo cơ hội để bản thân mình

thay đổi ý kiến.”

Đúng lúc ấy, máy nhắn tin của tôi bỗng kêu lên, là Văn Lâm. Tôi đi ra

khỏi nhà Từ Ngọc, đưa tay bấm tắt máy nhắn tin.

Mặc dù trong bốn năm vừa qua, không biết bao lần chúng tôi nói lời chia

tay, nhưng quả thật chẳng lần nào chia tay thật cả. Nhưng lần này không
thế, lần này tôi có cảm giác tuyệt vọng. Những lần trước chia tay tôi đều
khóc, nhưng lần này thì không. Tôi trở về nhà thu dọn đồ đạc, bức tranh
ghép bị phá lung tung vẫn còn bừa bãi dưới đất, nhà hàng của tôi và Văn
Lâm mãi mãi không bao giờ xuất hiện. Điện thoại reo, tôi ngồi đó, chờ cho
nó ngừng kêu. Tôi biết đó là Văn Lâm gọi tới. Điện thoại không còn reo
nữa, chắc anh ấy biết hiện giờ tôi đang rất giận, ngày mai kiểu gì tôi cũng
lại nghe điện thoại thôi. Tôi xách túi bước ra khỏi nhà. Đi qua tầng một, gặp
chị Quách.

“Cô Châu, đi du lịch à?” Chị ấy cười hỏi tôi niềm nở.

“Vâng ạ.”

“Cái bánh đó ăn ngon không?”

Tôi gật đầu, tôi chưa ăn một miếng nào cả.

Đến cửa hàng, Anna nói Văn Lâm có gọi điện đến tìm tôi. Anh ấy càng

làm vậy, càng chỉ khiến tôi nhất quyết rời xa anh. Điện thoại bàn lại reo, tôi
cầm ống nghe lên.

“Em đã đi đâu vậy?” Anh ấy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.