KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 76

“Cô đã tự tìm thấy rồi sao?” Anh ta hỏi.

“Không, cám ơn anh. Sao anh tìm được?”

“Tôi có cách của tôi.”

Tôi về nhà mẹ đẻ, bỏ đĩa vào máy phát.

Anh sẽ đợi em! - Đó là một lời hứa khiến người ta vô cùng xúc động!

Nhưng, Văn Lâm à, xin lỗi anh, em sẽ không đợi anh nữa.

Hai tuần về nhà mẹ đẻ, Văn Lâm không hề tìm tôi, cũng không một lần

đến cửa hàng. Tôi những mong anh ấy sẽ gọi điện thoại hoặc đến cửa hàng
tìm mình... nhưng anh ấy không làm gì cả. Tuy chuyện chia tay là do chính
tôi đề nghị, nhưng thật sự tôi cảm thấy có chút thất vọng, sao anh ấy có thể
buông bỏ như thế nhỉ?

Có lẽ anh ấy biết có cầu xin tôi thế nào cũng vô dụng, không phải tôi sẽ

không hồi tâm chuyển ý, mà do anh không thể thay đổi được hiện thực.

Tôi và Từ Ngọc cùng đi xem một bộ phim hài ở rạp, cô ấy cười phá lên

theo những tình tiết gây hài, còn tôi ngược lại, cười không nổi.

“Là cậu đề nghị chia tay, thế mà anh ấy không đến tìm thì cậu lại không

vui.” Từ Ngọc nói.

“Cậu chia tay với một người đàn ông nào đó, chắc hẳn cậu vẫn muốn

người ấy cầu xin cậu quay lại chứ?”

“Cậu thật lòng không muốn rời xa anh ấy, xem kìa, cậu vẫn còn đeo dây

chuyền của anh ấy trên cổ.”

Đúng thế, tôi không nỡ tháo chiếc dây chuyền đó ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.