KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 77

“Liệu Văn Lâm có xảy ra chuyện gì khác không? Anh ấy không thể bặt

vô âm tín thế này được.” Tôi lẩm bẩm.

“Không có chuyện ấy đâu, làm gì có chuyện trùng hợp khéo đến thế.

Nhưng nếu cậu lo lắng thì có thể đi tìm anh ấy mà.”

“Anh ấy gian xảo lắm, muốn lùi một bước để tiến vài bước đây mà. Anh

ấy thừa hiểu tớ sẽ không chịu nổi mà mò đến tìm mình.”

“Sao chuyện gì cũng là chỉ mình cậu nói vậy.”

“Tớ muốn trở về nhà xem sao.”

“Có cần tớ đi cùng không? Ngộ nhỡ Văn Lâm tự tử ở đó...”

“Anh ấy không bao giờ chết vì tớ đâu.”

Tôi lại trở về căn hộ của tôi và Văn Lâm, có lẽ anh ấy từng đến đây, để

lại một chút gì đó, hoặc biết đâu có thể anh ấy đến đế tưởng nhớ một chút
rồi sau đó không bao giờ tìm tôi nữa...

Tôi đẩy cửa bước vào, tất cả vẫn giống như lúc tôi rời đi, chỉ có điều bức

tranh ghép bị tôi phá hủy không còn nữa. Thay vào đó là một bức tranh
ghép hoàn chỉnh đặt trên bàn ăn.

Không thể nào! Rõ ràng lúc tôi đi nó còn vương vãi những mảnh ghép

dưới đất mà. Ai đã ghép nó vậy?

Văn Lâm từ trong nhà tắm bước ra.

“Anh đến lúc nào vậy?” Tôi hỏi.

“Hai tuần trước.”

“Hai tuần trước?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.