KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 11

chúng ta hoạt động chống lại chính những bản năng của chúng ta, nói cách
khác, những bản năng đối kháng của chúng ta đang hoạt động thay cho
những bản năng thuần tính, thậm chí: đúng thế, vì những lời nói ngu xuẩn,
vì sự hạ thấp bản thân một cách tự nguyện, riêng tư và không động cơ gì
của tôi (cho dù tôi có hàng tỷ lý do để nói, như vài dẫn chứng tôi đã nêu
trên, nếu tôi nhớ không nhầm), tôi muốn trả đũa ngài Obláth, vị tiến sĩ của
khoa Nhân văn, khi tôi tô vẽ lại chân dung ngài giữa cánh rừng sồi (hay
rừng phong gì đấy) cằn cỗi, như tôi đã tô vẽ, với cái mũ lưỡi trai bẹp dí, cái
áo khoác raglan, và đôi mắt ti hí nhờ nhờ sữa đục trên khuôn mặt rộng,
nặng nề nhàu nát, giống tảng bột mì có bột nở phồng to – tôi vẫn cho như
thế – đúng, hoàn toàn phù hợp với thực tế. Toàn bộ những điều này, hoàn
toàn có thể viết khác đi, một cách cân bằng hơn, rộng lượng hơn, tôi muốn
nói thêm: với nhiều tình thương mến hơn nhưng e rằng, tôi chỉ biết viết như
thế về tất cả, với ngòi bút tẩm mực châm chọc, một cách chế riễu, có thể hơi
nực cười (nhận định điều này không phải việc của tôi), nhưng từ góc độ nào
đấy, thật vụng về, như thể có một ai đấy cứ đẩy chệch ngòi bút của tôi đi,
khi nó chuẩn bị viết những từ định sẵn, nhưng cuối cùng bàn tay tôi lại cho
ra những từ khác, khiến bức tranh phác họa, chả bao giờ chứa tình yêu
thương nào trong đấy, đơn giản hơn, sợ rằng, trong lòng tôi chả có tí yêu
thương nào, nhưng, – lạy Chúa tôi! – tôi có thể yêu thương ai chứ, và tại
sao. Trong khi tiến sĩ Obláth nói một cách trìu mến, đến nỗi vài chia sẻ cốt
tủy khiến tôi phải chú ý, cuối cùng (sau này tôi gọi là: một cách định mệnh)
đã được tôi ghi lòng tạc dạ. Rằng: ngài không có con, ngài nói, ngài chẳng
có ai, ngoài một bà vợ già nua, đang vật lộn với tuổi già, nếu tôi hiểu đúng,
bởi vì nhà thông thái giảng giải một cách mờ mịt, hay nói cách khác, định
nghĩa một cách bóng bẩy, vì ngài tin là tôi hiểu được, thứ mà tôi muốn hiểu,
mặc dù tôi không hề muốn, nhưng tuy vậy tôi vẫn hiểu, tất nhiên. Rằng, tiến
sĩ Obláth nói tiếp, cái việc không có con của ngài thực ra chỉ gần đây mới
xuất hiện trong đầu, và giờ trở nên thường xuyên, vì thế đúng lúc này, ngài
ngẫm nghĩ về nó, trên con đường mòn trong rừng, không thể dừng lại mà
không nói về nó, có lẽ, vì ngài đã đứng tuổi, và những khả năng ở tuổi này,
ví dụ khả năng có thể sinh được con, đối với ngài ngày càng ít khả năng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.