KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 13

như về phía điểm tựa của chúng tôi, phía căn nhà nghỉ mát, nhưng thực ra
bây giờ tôi đã hiểu, là về phía sự vôi hóa tình cảm. Và trên con đường này
của ngài, tôi lẽo đẽo theo ngài như một kẻ tháp tùng trung thành, trong
trạng thái tâm hồn bị khuấy động đến độ thích đáng bởi những từ ngữ đầy
khích động của ngài, nhưng tôi không chia sẻ nỗi sợ hãi với ngài, cái mà,
tôi e rằng (chính xác hơn là tôi tin rằng, thậm chí tôi biết chắc chắn rằng)
chỉ là phút chốc, và, tuy trong mọi trường hợp đều thiêng liêng, nhưng
trong hiện thực vĩnh cửu, vẻn vẹn chỉ là nỗi sợ hãi cần được nhúng vào
chậu nước thánh mà thôi, vì khi nó xuất hiện, chúng ta không còn sợ nó
nữa, không còn nhớ thứ mình đã sợ, bởi vì nó đã lấy đi sức mạnh trên
chúng ta, và chúng ta ngập tận cổ trong nó, nó đã là của chúng ta và chúng
ta là của nó. Bởi vì đấy cũng chỉ là nhát cuốc vào cái hố, cái hố chôn, mà tôi
đang đào vào không khí (vì ở đó tôi nằm xuống thoải mái hơn), cho nên, tôi
nói, không phải với nhà thông thái, chỉ với bản thân, rằng đối với sự vôi hóa
tình cảm, không cần phải sợ, mà cần phải tiếp nhận nó, ngay cả khi không
chào đón trực diện, như chào đón bàn tay cứu vớt hướng về phía chúng ta,
bàn tay hiển nhiên giúp chúng ta đi về phía nấm mồ, chắn chắn: vì thưa
ngài Kappus, thế giới này không chống lại chúng ta, và nếu nó mang nhiều
nỗi hiểm nguy đi chăng nữa, chúng ta hãy cần thử yêu lấy chúng, nếu như,
tôi nói xen vào, nhưng không phải với nhà thông thái, cũng không phải với
ngài Kappus – anh chàng may mắn đã nhận biết bao thư từ Rainer Maria
Rilke – tôi nói với bản thân, là tôi chỉ yêu những nỗi hiểm nguy này, và tôi
nghĩ, tuy vậy điều này có gì đấy chưa hợp lý, trong nó cũng có cái gì đấy
không thực, mà tôi lúc nào cũng không ngừng nghe thấy, kiểu như một vài
nhạc trưởng nghe thấy lập tức cái nốt nhạc kèn đồng, do lỗi in ấn, thổi cao
hơn nửa âm. Cái âm thanh giả này, không chỉ từ trong bản thân tôi, mà xung
quanh tôi, trong không gian, có thể nói, vũ trụ hạn hẹp hoặc rộng lớn của
tôi, lúc nào tôi cũng không ngừng nghe thấy, ngay cả trong khung cảnh
thiên nhiên đáng ngờ này, với rừng (sồi, hay phong) còi cọc, với lạch nước
hôi hám và bầu trời u ám xỉn màu, lộ ra khỏi hàng cây hom hem, tại nơi,
thưa ngài Kappus thân mến, kiểu gì tôi cũng không nghe thấy tiếng gọi thôi
thúc của ý nghĩ "trở thành Tạo hóa, để sản sinh, để sáng tạo”, cái ý nghĩ đó,
đúng không, chẳng đạt được điều gì trong thế giới nếu không kiểm chứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.