KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 9

to, ngài đã tỉnh ngủ hẳn. Thông thái gia, đây là chức danh nghề nghiệp thị
dân của ngài, bên cạnh đó, cũng nên biết thêm rằng, và điều này có thể
chứng minh bằng danh mục có ghi trong chứng minh thư của ngài, tiến sĩ
Obláth là nhà triết học, giống như Immanuel Kant, như Baruch Spinoza,
hoặc như triết gia Herakleitos của xứ Ephesos, như bản thân tôi là nhà văn
và dịch giả, nhưng tôi không đính thêm vào người một danh hiệu đáng nực
cười màu mè nào khác với những tên tuổi khổng lồ, những người là nhà văn
và – đôi khi – cũng là dịch giả đích thực, bởi vì ngay khi chưa làm điều này,
tôi, với nghề nghiệp của mình, cũng đã đủ là một trò cười rồi, và bởi vì hoạt
động dịch thuật mang tính chất khách quan, trong mắt của vài người – chủ
yếu của các cơ quan chính quyền và, tất nhiên do nhiều nguyên nhân khác,
nhưng của bản thân tôi nữa – đôi khi, với chút dáng dấp của những nghề
nghiệp minh bạch, nó là tấm ngụy trang cho biết bao bận bịu của tôi.

"Không” – một cái gì đó tru lên, rền rĩ trong tôi, ngay lập tức, chính lúc

đó, khi vợ tôi (người thực ra từ lâu đã hết là vợ tôi) lần đầu tiên rào đón về
chuyện này – về con – và sự khiếm khuyết này của tôi rất chậm rãi, đúng
thế, sau rất – rất nhiều năm mới dịu dần đi trong tôi, biến thành nỗi đau
nhân thế buồn bã vô tận, như thể cơn giận dữ bùng nổ của Wotan trong buổi
chia ly lừng danh, cho đến tận khi, trở thành bè vĩ cầm tắc nghẹn từ những
ảo ảnh, rất chậm rãi và nhức nhối, như một căn bệnh từ lâu ấp ủ, như một
câu hỏi mạnh mẽ xoáy trong tôi, câu hỏi đó chính là con, chính xác hơn là
ta, nhưng được đặt ra vì con, chính xác hơn nữa là (điều này tiến sĩ Obláth
cũng đồng tình):): Sự hiện hữu của ta chính là khả năng tồn tại sự hiện hữu
của con, xét cho cùng. Hay nói cách khác, tôi như một kẻ giết người, nếu
chúng ta muốn chính xác đến tột cùng, muốn tăng đến tận cái không thể, và
với chút tự gặm nhấm bản thân cho phép điều này, bởi vì, lạy Chúa, muộn
mất rồi, luôn luôn sẽ là sự chậm trễ mất rồi, con không xuất hiện, còn ta tự
biết một cách chắc chắn, sau cái khăng khăng ”Không! Không!”, ta đã làm
đổ vỡ tất cả, nghiền nát mọi thứ thành bụi, trước tiên là cuộc hôn nhân bất
hạnh ngắn ngủi của mình – tôi kể – tôi đã kể – cho ngài Obláth, tiến sĩ khoa
Nhân văn nghe, bằng một thái độ lãnh đạm thờ ơ, mà cuộc sống chưa bao
giờ dạy thế, nhưng rốt cuộc tôi đã thể hiện thuần thục, khi cần thiết vô điều
kiện. Và tất nhiên là cần, vì nhà thông thái đến gần tôi với vẻ mơ màng, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.