KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 22

đồng người Do thái, tôi muốn nói là giữa những người Do thái chính cống,
không phải Do thái như chúng tôi những người Do thái thành phố, Do thái
thành phố Pest, hoặc không phải những người Do thái khác, tất nhiên không
theo thiên chúa giáo, những kẻ Do thái không phải Do thái, thường vì thế ăn
chay dài ngày, ít nhất bắt buộc đến trưa, không, một bà bác họ hàng và một
ông bác họ hàng (tôi quên mất, họ là những họ hàng gì, mà nhớ để làm gì
cơ chứ, họ đã tự đào mồ cho mình từ tám đời trong không khí, nơi người ta
đã thổi họ bay đi từ lâu).

Tóm lại, đấy là những người Do thái chính cống, sáng cầu nguyện, tối

cầu nguyện, trước bữa ăn cầu nguyện, bên cạnh chai rượu cầu nguyện. Thực
ra họ là những người đáng yêu, với một thằng bé từ thành phố Pest về, họ là
những kẻ béo mập, buồn tẻ, bẩn thỉu, như những con ngỗng, như món xúp
đậu nhạt nhẽo, như món bánh ngọt nhồi hổ lốn các loại quả. Lúc đó chiến
tranh thế giới đã bùng nổ, nhưng ở chỗ chúng tôi vẫn yên ả và thanh bình, ở
hòn đảo hòa bình Hungary và châu Âu lửa cháy, người ta mới đang thực tập
một sự ám muội. Điều đó không thể xảy ra được, thứ, mà chúng tôi nói ở
Đức, hay ở Balan, hoặc "ở chính quyền bảo hộ Séc”, hoặc Pháp, hoặc
Croatia, hoặc Slovakia, tóm lại, là thứ đang xảy ra khắp nơi và không thể
dừng lại, không, không thể xảy ra ở đây; đúng vậy.

Một buổi sáng tôi vô tư khẽ mở cửa phòng ngủ, và bỗng thét lên trong

lòng, tôi quay ra ngay lập tức, vì tôi vừa nhìn thấy một cái gì khủng khiếp,
tác động như một sự hỗn xược vào mặt, so với tuổi đời, tôi chưa từng chuẩn
bị để đón nhận bao giờ: một người đàn bà đầu trọc lốc ngồi trước một cái
gương, trong chiếc áo ngủ màu đỏ. Phải mất một hồi lâu, cái đầu hãi hùng
và hỗn loạn của tôi mới đồng nhất được người đàn bà đó với bà bác họ hàng
của tôi, người mà sau sự kiện này, tôi thường gặp với mái tóc nâu đỏ bình
thường, tuy các sợi của nó cứng và mỏng một cách khác thường; tất nhiên
tôi không dám mở miệng hỏi, bằng toàn bộ sức lực, tôi cố gắng cho rằng
mình không nhìn thấy gì, không nhìn thấy một hình ảnh khủng khiếp, một
bà bác với cái đầu bóng nhẫy, trần trụi như của manơcanh trong tủ kính, lúc
tôi thấy giống như của một xác chết, hay của một người đàn bà dâm đãng,
kẻ đêm đêm biến đổi trong phòng ngủ; tất nhiên, chỉ khi về nhà, tôi mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.