KINH CẦU NGUYỆN CHO MỘT ĐỨA TRẺ KHÔNG RA ĐỜI - Trang 26

những thông tin khác về tôi. When our love was new and each kiss a
revelation…

"Không”, có một cái gì đó gào rú trong tôi, tôi không muốn nhớ lại, ở

nơi hưu quạnh này, thay thế món bánh quy Madeleine quen thuộc là loại
bánh cho trẻ em, dúng vào cốc nước chè Garzon, nếu, tôi muốn nhớ lại, tất
nhiên. Tôi muốn, tôi không muốn, không làm khác được, nếu tôi viết, tôi
nhớ lại, cần phải nhớ lại, dù không hiểu tại sao cần nhớ lại. Chắc chắn vì tri
thức, tri thức của sự hồi tưởng, chúng ta sống, để nhớ ra tri thức của mình,
vì chúng ta không quên cái chúng ta đã biết, đừng sợ, các bạn, không phải
từ "nghĩa vụ đạo đức”, không, đơn giản chỉ vì chúng ta không có cách nào,
chúng ta không thể quên. Ta sinh ra như thế, ta sống để biết và nhớ. Có thể,
rất có thể, thậm chí chắc chắn, ta biết và nhớ lại, có một kẻ xấu hổ thay
chúng ta, nếu kẻ đó đã sinh ra, ta cần nhớ đến, còn kẻ có tồn tại hay không,
như nhau; Về cơ bản ta cần nhớ lại, cần biết và nhớ lại có một kẻ - kẻ nào
cũng được - xấu hổ thay, và xấu hổ cho chúng ta. Bởi vì, cái xúc phạm tôi,
nếu người ta hỏi, từ những hồi ức đặc ân, trang trọng, có thể nói, đã được
thần thánh hóa của tôi, không sao, nếu ta đã dùng những từ ngữ đao to búa
lớn, vậy thì: trong buổi lễ rửa tội ám muội của loài người, từ những hồi ức
được thần thánh hóa của tôi, hơi ga ngạt ngụa xì ra, những tiếng gào rú từ
các cuống họng gào thét lên: Der springt noch auf, Somá Jiszroél của bản
Trốn chạy Vác-sa-va, tiếp theo là tiếng đổ sụp tan tành của dương thế…
Sau rồi, ngày mỗi ngày, những nỗi kinh ngạc mới, có thể nói, những nỗi
kinh ngạc đáng dấu diếm nảy mầm khe khẽ, úi chà, úi chà, tôi cứ phải nhảy
dựng lên, ich sprang doch auf, thậm chí tôi vẫn tồn tại, không biết tại sao,
rất ngẫu nhiên, như sinh ra. Tôi đồng lõa với sự tồn tại, sự ra đời của mình,
tôi cho phép, chút nhục nhã ẩn náu trong sự sống còn, nếu vì thế ta làm tất
cả những gì có thể: vậy thôi, không nhiều hơn, tôi không sa đà vào cách
ngoạc mồm ra rên rỉ hoặc đấm ngực thùm thùm, lạy Chúa! Con người kiểu
gì cũng lầm lẫn đôi chút. Tất cả chỉ có vậy, tôi sống sót, như vậy tôi tồn tại,
tôi nghĩ thế, không, không, tôi chả nghĩ gì, tôi chỉ đã tồn tại, đơn giản cực
kỳ, như một bản Trốn chạy Vác-sa-va, như một kẻ sống sót của Budapest,
kẻ không làm gì với sự sống sót này, không cảm thấy cần thiết phải chứng
nhận sự sống sót, không cần đính ảo tưởng mục đích vào sự sống sót, đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.