KIRA KIRA - Trang 104

đó. Nó nghe rất buồn. Gương mặt sam nhìn có vẻ sợ hãi dưới ngọn đèn
ngủ Chú Thỏ trên Mặt Trăng mà bác gái Fumi đã cho Lynn.

Tôi làm ngơ chị và em mình, chỉ nằm đó mà nghe Lynn thở khò khè

dưới ánh đèn mờ. Thường thường khi tôi nằm trên giường, tôi thích nghĩ tới
những việc mới mà tôi có thể làm cho Lynn. Có thể là tôi thử cho chị xài cái
gối của tôi coi chị có thích hơn không. Hay là tôi đưa cho chị một viên kẹo
mà chị chưa thử qua bao giờ. Hay thậm chí tôi có thể tìm cho chị một cuốn
sách mới mà chị chưa từng nghe tới và đọc nó cho chị, mặc dù chị đã nghe
nói tới mọi cuốn sách trên thế giới rồi. Tối hôm đó tôi biết chẳng có điều gì
tôi có thể làm để giúp chị đỡ hơn được nữa. Vì vậy tôi nằm trên giường và
lắng nghe âm thanh đau lòng đó mà không cảm thấy thương yêu hay ghét
bỏ hay giận dữ hay bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ nỗi tuyệt vọng.


Vào cuối tuần của Lễ Tạ Ơn, ba mẹ cần một bữa nghỉ xả hơi khỏi tôi và

thằng Sam, và bọn tôi cần một bữa nghỉ xả hơi khỏi họ. Chẳng có ai thấy
muốn ăn thịt gà tây. Ba mẹ sắp xếp để bác Katsuhisa dẫn tụi tôi đi cắm trại
một chuyến. Hầu như cuối tuần nào ổng cũng dẫn mấy đứa con của mình đi
cắm trại, ngay cả khi trời mưa. Mỗi tối thứ sáu ổng đều gọi điện tới và hỏi
chúng tôi có muốn đi hay không. Chúng tôi luôn luôn trả lời không. Tôi
muốn ở bên cạnh Lynn. Nhưng lúc này ba mẹ bắt tôi phải đi.

Chúng tôi khởi hành vào sáng sớm thứ bảy. Ba mẹ có vẻ bớt căng

thẳng khi nhìn chúng tôi đi. Tôi thấy ngạc nhiên và có lỗi khi nhận ra là
mình vui cỡ nào khi rời khỏi ngôi nhà nơi mà mọi thứ đều nhắc tôi nghĩ tới
chị mình. Tôi thấy có lỗi bất cứ khi nào tôi rời xa chị, nhưng đồng thời tôi
đâu có thể lúc nào cũng ở bên cạnh chị được. Nếu tôi cứ ở bên chị suốt,
chắc tôi đã phát điên rồi. Mà biết đâu giờ tôi đang phát điên thì sao. Thỉnh
thoảng, dù chỉ có ba phút thôi, dù lúc đó tới phiên tôi coi chừng cho Lynn,
tôi vẫn phải bước ra ngoài. Tôi phải nhìn lên bầu trời. Tôi phải ở bất cứ nơi
nào khác ngoại trừ căn phòng rầu rĩ đó với chị.

Ngoài Sam và tôi, bác còn dẫn theo gia đình của ông, đứa bạn tôi là

Silly, và ông bạn khác cả bác tên là Jedda-Boy, một nhân viên thiết kế bản
đồ địa hình. Silly và tôi ngồi trên xa tải cùng với bác. Cũng khá ngạc nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.