KIRA KIRA - Trang 57

Chương 8



KHI TRỞ VỀ NHÀ TỪ NHÀ MÁY, chúng tôi ngạc nhiên khi thấy

Lynnie nằm trên giường. Chị không được khỏe, nên mẹ của Amber đưa chị
về nhà. Nhiệt độ trong người chị vẫn bình thường, nhưng chị tái xanh.

Tôi nói: “Ngó Lynn ghê quá.”
“Câm miệng!”, mẹ tôi quát. Tôi lùi bước lại, như thể mẹ sắp đánh tôi.

Tôi chưa bao giờ nghe người mẹ lịch sự, tế nhị của tôi nói “Câm miệng!”

“Đột ngột quá,” Lynn nói, “tụi con đang ở trong nhà bếp ăn bánh và nói

chuyện đi học thì tự nhiên con bệnh.”

Mẹ tôi hỏi: “Amber có bị bệnh theo không?”
“Nó khỏe. Nhưng con thấy chóng mặt khi ngồi dậy.” Mẹ quay mặt về

phía tôi và Sammy đang đứng.

“Hai đứa vô trong phòng khách ngủ tối nay. Có thể bệnh này lây đó.”
Tôi kéo Sam bước lùi lại. Mẹ tôi đứng ngẫm nghĩ. “Có lẽ là

bệnh sưởi cũng nên? Con chưa bao giờ lên sưởi. Katie cũng vậy.” Mẹ tôi
dùng từ rất chính xác, nhưng khi mẹ lo lắng thì mẹ hay nói sai. Bề ngoài
không bao giờ mẹ tỏ ra bối rối lo lắng. Giống như cái hồi mẹ bị té gãy chân,
mẹ cứ nói hoài “Mẹ chân gãy rồi.” Tôi kéo Sam lùi thêm bước nữa.

Gần đây Lynn thường lên cơn mệt nhiều hơn trước. Ba mẹ bàn nhau về

chị rất nhiều. Cũng trong thời gian này, ba mẹ hay la tôi, la cả thằng Sammy
nữa, càng ngày càng nhiều. Ba mẹ không dành thời gian cho hai đứa tôi nữa
bởi vì ba mẹ đã dành tất cả sức lực còn lại của mình để lo cho Lynn.

Khi Lynn không bệnh, chị là con người đầy năng lực, nên tôi không

bao giờ nghĩ chị có thể bị bệnh. Chị là người duy nhất trong nhà phải đi
khám bác sĩ. Bác sĩ thường cho chị mấy qua kẹo mút, làm tôi và thằng
Sammy phát ganh. Chị cũng được quyền nghỉ học ở nhà mỗi khi bị bệnh.
Cho nên tôi nghĩ chị thật là may mắn. Nhưng hôm nay thì trông chị tệ hơn
bình thường nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.