KIRA KIRA - Trang 7

đó: tiền.

Tôi hỏi:
“Tiền thật hả chị?”
“Ừa. Tiền của ba mẹ đó. Tiền để dành mua căn nhà mình sắp mua.”
Chúng tôi sống trong một căn nhà thuê nho nhỏ ở bang Iowa. Tôi thích

căn nhà thuê nhỏ bé ấy, nhưng Lynn luôn luôn nói rằng tôi sẽ thích căn nhà
thật sự của chúng tôi. Lúc đó bọn tôi có thể nuôi một con chó, một con
mèo, và một con vẹt.

Lynn nhìn tôi đầy chờ đợi. Tôi hỏi:
“Tiền phải để ở ngân hàng chứ?”
“Ba mẹ không tin ngân hàng. Em muốn đếm không?”
Chị đưa phong bì cho tôi, và tôi cầm mớ tiền trong tay. Chúng ẩm ướt

và lành lạnh. “Một, hai, ba...” Tôi đếm được tới số mười một. Mười một tờ
một trăm đô la. Tôi không biết nghĩ thế nào nữa. Có lần tôi lượm được một
đô la ở bãi đậu xe và tôi đã mua được cả một đống thứ. Với mười một tờ
một trăm đô la, hình như người ta có thể mua bất cứ thứ gì. Tôi nói:

“Em hi vọng nhà mình sẽ sơn màu xanh da trời.”
“Nhất định vậy.” Chị cất tiền trở lại. “Ba mẹ cứ tưởng giấu kĩ lắm,

nhưng chị đã thấy khi mẹ lấy ra.”

Ba mẹ tôi có một cửa tiệm thực phẩm Á Châu. Không may là hầu như

chẳng có bao nhiêu người phương Đông ở bang Iowa, và ba mẹ tôi đã phải
dẹp tiệm không bao lâu sau cái buổi tối tôi và Lynn đếm tiền lần đầu tiên ở
dưới tủ lạnh. Anh của ba tôi, bác Katsuhisa, làm việc ở một trang trại ấp
trứng gia cầm ở bang Georgia. Bác nói sẽ tìm cho ba tôi một công việc ở
trại ấp trứng. Và bác cũng nói sẽ kiếm cho mẹ tôi một việc làm ở nhà máy
chế biến gia cầm. Một vài tuần sau khi cửa tiệm đóng cửa, ba tôi quyết định
đưa chúng tôi xuống Georgia để gia nhập nền công nghiệp gia cầm.

Vì vậy chúng tôi mang ơn bác Katsuhisa rất nhiều. Katsu trong tiếng

Nhật có nghĩa như từ Triumph (thành công) trong tiếng Mỹ. Không hiểu
sao tôi cứ nghĩ từ Triumph (thành công) và từ Trumpet (cây kèn) là một, và
tôi cứ nghĩ về bác tôi như một cây kèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.