KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 126

Tôi đã bước vào ngành này đúng như nguyện ước, suốt mấy năm trời,

chỉ mang một cái khố, một cái khăn để lúc cột tóc cho đỡ vướng, lúc lau mồ
hôi, lau mặt. Suốt mấy năm, tôi chẳng muốn biết việc gì. Cả việc ăn uống
ham thích, tôi cũng chẳng thèm dòm ngó dù ở đây cá biển ngon không bao
giờ thiếu để làm đồ nhắm. Mãi hai hay ba năm sau, vào một quán rượu, tôi
mới sực nhớ hồi mình ra đi, có mang theo mấy củ tỏi, không biết số phận
chúng ra sao. Tới lúc lục ra thì thấy có củ đã mềm nhũn, có củ mốc meo.
Cái chén rượu quái ác được uống lại làm cho tôi đâm ra nhớ. Nhớ đời, nhớ
bạn, nhớ chuyện xưa. Do đó, thỉnh thoảng tôi lại dẫn xác tới quán rượu.
Nhất là quán mà tôi mới mời anh vào lúc nãy. Nguyên do, anh cũng biết,
đôi con mắt của chủ quán sắc quá, nó làm mình nhớ mình là đàn ông còn
trẻ, còn ham muốn chuyện đời, và biển cả không phải nhà chùa, việc gì phải
ngũ giới! Nhưng cô ả này xem tôi không hơn một thằng bạn ghe mạt hạng,
chưa bao giờ thèm biết có tôi vào quán, dù tôi đã uống, đã trả tiền sòng
phẳng như mọi người. Nói cho đúng, cô ả chẳng thèm quan tâm gì tới lũ
buôn muối chúng tôi mà ả cho chỉ là một lũ "mọi nước" để đối lại "mọi núi"
thế thôi. Đối với tên "đầu nậu" của tôi ả cũng có hơi nể nang hơn, nhưng tôi
biết, trong mắt ả, anh này cũng chỉ là hạng "không đáng xách dép". Ả có vẻ
rất kiêu kỳ. Nhưng kệ ả ta, tôi đâu có cần gì ngoài việc ngắm cặp mắt sắc
như dao để giải trí. Đời mình đã trải qua bao nhiêu cô gái xinh đẹp, kể gì cô
nàng bán rượu ở bến ghe. Nhưng tuy nghĩ vậy chứ không phải giản đơn như
vậy. Vì chẳng thà cô nàng "mục thị vô nhân" hết cái lũ khách uống rượu đi
thì cũng đành, đằng này cô ả lại có kẻ trọng, người khinh mới ức chứ. Đó là
đối với mấy tên khách ăn mặc sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo ở chợ xuống, mấy
tay thương khách cỡi ngựa đi qua, cô ả rõ ràng có biệt nhãn, anh anh, tôi tôi
ngọt xớt. Nhưng thù nhất là một hôm, chúng tôi đang ngồi khề khà, bỗng
nhiên có ai nói gì vào tai, cô ả lập tức đứng dậy, kê lại mấy cái ghế và "đuổi
khéo" cả lũ chúng tôi vào một góc. Các bạn tôi đều tuân lời một cách ngoan
ngoãn. Tôi hỏi "Ai sắp tới à?" - "Ông Tổng" - "Cai Tổng?" - "Không, Tổng
đầu nậu". Mẹ tổ! Tổng đầu nậu là cái thứ gì mà chủ quán có thái độ lo lắng
lẫn mừng rỡ, bạn ghe có vẻ cung kính đón chờ đến thế? Một lát, có người
mang mấy con gà đến để làm thịt. Lát sau, lại có người mang mấy con cá
lớn tới để luộc. Chủ quán và những người chân tay tíu tít việc bếp núc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.