KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 127

Những người khách uống rượu cũng uống vội rồi lẳng lặng rút lui. Chỉ độc
một mình tôi ngồi lại ở góc nhà. Tôi muốn quan sát, đồng thời, máu võ
nghệ trong người cũng "ngứa ngáy" trỗi dậy sau nhiều năm trời cố quên
lãng, tuy cuộc sống nặng nhọc đã tôi luyện thể xác tôi rắn rỏi gấp mười
ngày trước.

Mãi gần trưa, mới có đám khách được chờ đợi đến quán. Tất cả sáu tay

còn trẻ, lực lưỡng, dáng bộ nghinh ngang. Họ đi thẳng vào và đến ngồi trên
bộ ghế đặt gần giữa nhà. Chủ quán chào đón lịch sự: - Tôi bận tay, xin mời
các anh cứ uống rượu, có sẵn nem chả trên bàn. - Cô chủ cũng cùng ngồi
cho vui chứ. - Ý! cá thịt cháy hết. Xin các anh cảm phiền. Mà sao ông Tổng
không tới. - Ông Tổng định đi nhưng bất ngờ có khách. - Ông ấy có tới
được không? - Chưa biết. Ông ấy bảo chúng tôi cứ uống trước rồi sẽ có tin.

Bọn họ uống rượu, nói tài, nói tướng đủ thứ. Nhất là về võ nghệ thì

xem ra anh nào cũng là thầy võ, cũng đủ "thập bát ban võ nghệ", côn quyền
hơn thiên hạ cả. Tất nhiên tôi không nói gì, chỉ thong thả vừa uống, vừa
ngắm nhìn cả bọn. Bấy giờ, thịt cá đã lần lượt được mang lên và cô chủ
cũng đến ngồi, rót rượu cho họ. Bắt đầu đã có anh lè nhè. Tôi thấy chẳng
vui vẻ gì nên cũng đứng dậy, bảo cô chủ tính tiền để ra về.

Khi tôi sắp bước ra, một anh chàng trán vồ khoảng ba mươi tuổi đang

nâng ly lên, đột nhiên đặt mạnh xuống bàn, gọi tôi lại, giọng không rõ đùa
hay thật, bảo:

- Này! Anh kia, sao anh lại háy tôi?

- Tôi? Tôi háy anh bao giờ?

- Thì mới đó, anh chối à?

Một người thứ hai cằm nhọn cười hô hố:

- Vậy mà tôi tưởng anh ta háy tôi. Tôi cũng định cự anh ta đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.