KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 138

- Chả lẽ trà, rượu mà quyết định được việc lớn đến thế.

- Anh quên món thứ ba.

- Em muốn nói cái bánh khỉ mốc ấy à. Nhà ông quận thì thiếu gì.

- Không thiếu bánh, nhưng thiếu ruột bánh.

- Khỉ khô. Bột với đường, chứ quí gì.

- Bột đường trộn những viên ngọc lớn. Khi đưa dao cắt thì cứ mỗi

tiếng sột soạt lại lôi ra một đạo hào quang. Thua chưa? Em cắn nghe!

Mỗi tiếng nói của Tuý Nguyệt như có pha cả âm thanh, màu sắc tôi

chưa bao giờ tưởng nghĩ ra.

Tôi chỉ còn biết lắc đầu:

- Đúng là cách làm ăn của con vua, cháu chúa! Ai mà biết được.

Một hôm, cả phủ chúa tung ra một tin mới lạ từ xưa nay chưa ai được

nghe thấy; có ba nữ tu sĩ Tây dương gọi là bà xơ hay dì phước gì đó bị bão
đánh đắm tàu, trôi dạt vào cửa Noãn. Hiện các bà đang tạm trú tại đấy. Dân
chúng rủ nhau đi xem như hội. Vì lẽ Tây dương đã lạ, người Tây dương kỳ
quái từ hình dung, phục sức đến tài năng, tính tình thì cái gì của họ chả
đáng đi xem. Ngay như về chuyện đàn bà, có người còn dám bảo ngang là
xứ họ không có đàn bà. - Thế tại sao lại có con? - Thì cây mít, cây thơm có
cây cái đâu mà cũng có cây con? - Thế tại sao bọn họ cũng sục sạo đi tìm
gái? Tới câu này mới chấm dứt cãi chày, cãi cối. Vì ở các bến cảng, nhất là
Hội An, nơi tụ hội người khu vực tứ phương thì khu vực Trà Nhiêu gần như
công khai dành cho các chủ chứa nuôi dưỡng em út:

Hội An bán gánh bán lều

Kim Bồng bán cải, Trà Nhiêu bán "hành".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.