KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 139

Thực ra, có từ kệch cỡm hơn, nhưng người ta đọc trại là "hành" cho

văn hoa. Mà cũng đúng. Nó hành hạ bọn tìm hoa, kiếm nguyệt đến mệt -
Đứng đầu người ngoại quốc. Họ công khai ra mặt hành lạc nơi mà người Á
châu e ngại giấu mặt. Đặc biệt, bọn lính thuỷ mũi cao, tóc quắn mà người ta
vẫn gọi Tây di, bọn quỷ mắt xanh.

Ba nữ tu sĩ dù tu hành cũng vẫn là đàn bà. Mà đàn bà những xứ sở lạ

lùng làm sao không rủ rê nhau đi xem cho thoả óc tò mò, nhất là mày râu.

Khi chị Tống biết tin này, chị cũng gọi chúng tôi, lập một đoàn lên

thuyền xuống cửa Noãn du lãm. Cũng vừa lúc ấy, cô Lài, bấy giờ là một bà
quan từ Tân Bình vào cho biết một tin khá ngộ: chính chúa cũng sẽ thân
hành đi xem các bà nữ tu này. Hỏi tại sao? Cô Lài cười đôi má rung rung vì
bây giờ cô đã đẫy đà hơn trước.

- Chúa háo sắc mà lại nghe đàn bà ở xa đến, chắc là của lạ nên muốn

xem cho biết. Chúa cũng lại nghe đồn là ở xứ Đàng Ngoài, chúa Trịnh kiếm
đâu được một bà Tây dương lập làm phi nên trong cuộc tranh đua trên chiến
trường chưa đủ, phải tranh đua trong cung, trong viện.

Mọi người cười ròn rã. Tôi liếc thấy mắt chị Tống sáng lên như có nẩy

ra một ý mới lạ khiến chị trở nên trầm ngâm.

Tôi nói:

- Nhưng chắc gì người ta đã đẹp. Lỡ ra họ cũng giống mấy ông đàn

ông Tây dương, cũng mũi lõ, mắt xanh, tóc quắn thì sao?

- Lúc ấy hãy hay. Bây giờ thì xem của lạ đã. Mà bà lớn có biết chúa

dùng một bầu đoàn bao nhiêu người không? Một đại quân đến ba bốn
nghìn.

- Đi đánh Tây dương à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.