KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 153

- Khi thần thiếp còn ở Quảng Nam, các ông lái tàu, chủ hãng đến thăm

luôn. Anh nào cũng nói xấu anh kia nhất là anh Bồ Đào Nha lại hay muốn
tiêu diệt anh Hoà Lan nên càng đem hết chuyện riêng tư ra kể. Như có anh
thương gia Bồ chỉ mua ở xứ anh một hộp kim giá 10 quan mười ngàn cây
kim, sang đây, anh bán trăm cây đã có mười quan; mười ngàn cây kim đã
gấp bao nhiêu lần rồi. Lại có anh từ Ấn Độ đến, chỉ mua của ta một tàn
trầm, chỉ bán lại cho người Ấn dùng cúng Phật, tắm rửa mà lời một số tiền
lớn đến nỗi anh ta bỏ nghề buôn ăn chơi suốt đời.

- Hay thật đấy!

- Cho nên ta phải tích tụ vốn cho nhiều. Rồi ban đầu đóng thuyền tàu

nhỏ cỡ Nhật, tàu sang các lân bang Ma Cao, Phước Kiến; có nhiều tiền hơn
thì đóng tàu đa sách kiểu Tây sang các xứ Hạ Châu hoặc xa hơn nữa. Giàu
có dễ biết bao nhiêu. Tôi gì quyền uy trong tay lại để cho thiên hạ hưởng
giàu sang.

Chúa cười:

- Chưa gì ta đã thấy khanh ngồi trên tàu bay lượn trên đại dương rồi.

Chị vuốt áo chúa:

- Thần thiếp ước được cùng chúa khi về già ngồi trên chiếc tàu đa sách

đi khắp thiên hạ rong chơi.

- Phải đấy! Vui lắm, rót rượu thêm đi.

Cuộc vui trong phủ chúa càng ngày càng trỗi lên cao độ chừng nào thì

nỗi đau của dân gian càng cao thêm chừng ấy. Nhiều năm, trời hạn hán, dân
đói dẫn nhau đi ăn xin chết ngổn ngang thế mà thuế thì mỗi ngày một tăng
để cho đủ sự tiêu dùng xa xỉ trong phủ

Một hôm, không dừng được, tôi bảo với chị là dân tình oán thán, đặt ra

nhiều chuyện tiếu lâm, vè ca rất khó nghe. Chị bảo tôi thủ kể lại, đọc lại vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.