KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 168

- Ít ra cũng mười lăm người.

- Đâu có nhiều vậy. - Tôi nghĩ.

- Tôi nghĩ là ông dấu tôi, ông Cờ Ruy ạ. Vì số lượng thịt ông mua đó,

gia đình tôi thừa dùng cho ngày tết, ngày giỗ và những ngày được ăn thịt
khác trong một năm.

- Nhưng thưa ông, thực sự chúng tôi chỉ có bốn người.

Chúa cười to nhất, cười ngặt nghẽo:

- Đúng thế! Đúng thế! Lúc tôi còn theo lệnh cha trấn thủ Quảng Nam,

có lần tôi thấy người ta chạy xôn xao mua thịt từ Trà Sơn (Đà Nẵng) vào
Hội An hoặc Chiêm dinh. Nhiều lắm, mà vẫn bảo còn thiếu! Tôi nghĩ là tàu
ngoại quốc cập bến và đạo quân đó có tới ngàn người. Lập tức, tôi cho tập
hợp thuỷ binh, bộ binh, tượng binh để đối phó và đích thân đi ra Vũng
Thùng nơi tàu đậu để kiểm tra. Các ông có biết bao nhiêu người Âu châu
không? Khoảng một trăm người! Tôn Tẫn chuyên việc việc đắp bếp lừa
địch cũng phải lầm, huống là tôi.

Ai nấy cùng cười. Tiếng cười lây sang các bàn thấp ở xa.

Thế tử đứng dậy vòng tay thưa:

- Trình chúa, đúng là quân ta bắn các loại súng đều kém cả. Cứ bắn

vổng lên trời. Trận này ta thắng là nhờ cận chiến, con cho lệnh bắn thẳng,
chứ nếu bắn cầu vồng thì chắc khó thành công.

Chúa nói:

- Nếu vậy, con phải sửa sang lại việc tập tành để ba quân tập luyện và

nhất là tập bắn đi.

- Xin tuân lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.