KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 310

châm lửa hút và uống hết một bát nước chè xanh có bỏ gừng, loại thức uống
quen thuộc ở xứ này. Tôi có ý kéo dài bữa ăn, thử xem người lính có tiết lộ
điều gì không. Nhưng anh ta là hạng người lấy đũa cậy răng cũng không nói
nên mưu tính tinh vi của tôi được đáp lại bằng sự yên lặng lễ phép.

Qua bữa ăn và cử chỉ của anh lính, tuy sau đó tôi lại bị trói như cũ,

không còn bị nhét giẻ vào họng nữa, tôi biết tôi chưa phải ở tình trạng tuyệt
vọng.

Tôi chờ khi người lính đi ra, cửa đóng kỹ mới ngồi lên để nhìn qua

những kẽ hở trên vách phên. Bên ngoài vẫn vắng lặng như tờ tuy giờ ấy là
lúc phố phường đã phải tấp nập. Chỉ thỉnh thoảng thấy một tốp lính và dân
canh đi qua. Vài người cưỡi ngựa, mang đủ khí giới trên mình. Cửa vài nhà
hé mở, phần lớn còn đóng kín. Đôi lúc, có người hé cửa nhìn ra đường,
nhưng không ai bước ra hiên. Rõ ràng lệnh giới nghiêm còn đang thi hành
triệt để và dân phố phường không ai dám coi thường.

Nơi đồn tôi bị giam giữ cũng không ai dám ra vào. Rất vắng vẻ.

Những người lính đang đánh bạc để qua thời gian và tuy đó là trò chơi
thường xảy ra xích mích, nhưng bây giờ cũng không nghe một tiếng to nào.
Có một lúc, một viên chức nào đó hỏi tới tôi, đúng tên tôi. Sau đó là sự yên
lặng.

Tôi muốn ngủ lại cho qua buổi chờ đợi nóng cháy ruột gan nhưng

không thể nào nhắm mắt được.

Đến trưa, tự nhiên tôi nghe như có cái gì rất sôi động trong không gian.

Thì ra tiếng trống, tiếng mõ, tiếng phèng la. Loa rao khắp nơi lệnh cấm
đường đã giải toả. Dân chúng cứ việc tiếp tục làm ăn, chợ búa được đông,
hàng phố được mở cửa, ghe thuyền được đi lại... Tiếng hò, tiếng reo, tiếng
cười của lũ trẻ làm vang dậy náo động khắp nơi. Một cuộc sống mới đang
thay cho cuộc sống tù túng, giam hãm, lo âu, sợ sệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.