KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 314

giọng ca làm chết lòng người khiến Chúa mê say. Rồi Chúa tỉnh ngộ và
thay vì đuổi người con hát tuyệt vời đi nơi khác, Chúa sai Nguyễn Phước
Kiều đánh thuốc độc cho nàng chết. Tại sao đánh thuốc độc? Nàng phải trả
cái tội gì? Phải chăng Chúa quá yêu nàng, không muốn nàng rơi vào tay
hạng bá tánh, sợ nàng sầu khổ nếu phải giam vào lãnh cung, mà để nàng
sống trong cung cấm thì trước sau gì cơn mê loại người đẹp chỉ ngủ chứ
chưa chết trong lòng chúa sẽ phừng phực thức giấc dập vào chúa trong một
cơn mê say mới? Không! Chúa Hiền không phải con người có tình yêu đắm
đuối, điên cuồng! Đó chỉ là một bản tính tàn bạo, thích giết người thôi. Và
con người đẹp như thế, Chúa yêu đến thế còn bị giết không vì cớ gì chính
đáng thì liệu Tống Thị còn thoát đường nào!

Em phải chết! Em phải chết! Em phải chết! Mà không phải chỉ nàng

chết. Cả chúng tôi cũng phải chết cả. Cuộc thảm sát thời chúa Thượng khi
nhặt được sổ đồng tâm cũ có khác gì thời chúa Hiền đâu!

Tôi không sợ chết! Thật tình tôi chỉ mong được chết khi biết chắc chắn

nàng cũng phải chết! Nhưng còn những bạn bè, những kẻ tôi vì nàng đi
chiêu dụ, rủ rê, lôi kéo. Lẽ nào khi tất cả những con người chưa biết rõ mục
đích hành động của mình cũng phải theo số phận khủng khiếp kia ư? Tôi
chỉ có hy vọng duy nhất là Tống Thị chưa bao giờ bảo tôi kê khai thành sổ
sách những người của cánh tôi. Nhưng làm sao được khi bị tra tấn, nàng
đâu đủ tinh thần, đủ nghị lực để khỏi cung khai. Một trong những cái tên
quan trọng tất nhiên nàng phải nhắc tới là tôi. Tôi bây giờ là con cá đang ở
trong nơm, con gà trong lồng. Rồi sau đó, sao nữa.

Rõ ràng tôi không còn đường nào khác là tự tử. Tôi phải chết, chết để

cứu hết bạn bè và tự cứu lấy mình. Tôi phải chết! Tôi phải chết!

*

* *

Nhưng sự thể hoàn toàn thay đổi, không thể nào đoán trước được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.