KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 324

khóe mắt một người mà tôi tưởng tạo nên bằng chất sắt. Anh lại nhìn tôi,
không ngăn cản được những điều mà thâm tâm chưa chắc anh muốn nói ra:

- Tôi biết anh yêu bà ấy đến điên dại. Nhưng anh yêu trầm tĩnh quá

đến nỗi như mất hết lý trí và đôi lúc hành động như bị ma ám. Còn tôi, tôi
cũng yêu bà ấy, yêu khủng khiếp, yêu liều lĩnh, yêu không biết sợ cái gì
trong đời này. Bà ấy biết lắm. Bà ấy sinh ra để nắm hết linh hồn bọn ngu
ngơ, khờ khạo như chúng ta. Nhưng bà ấy cũng biết tôi là hạng người
không khống chế nổi. Để ở lâu trong phủ quan trấn thủ, thế nào cũng có
ngày tôi làm liều nên bà ấy phải tìm cách đưa tôi đi, lấy lý do dành chỗ cho
người em nuôi. Rồi tôi đi và tôi đã làm gì thì anh đã biết. Khi bà ấy lấy chúa
Thượng, tôi đâm ra ghê tởm. Thật khủng khiếp. Từ một người đàn bà đức
hạnh như bà Phật bà ấy đổ ra làm con quỷ cái. Tôi cắt đứt mọi tình cảm
nhưng tôi đâu thôi mê man con người dâm loạn, phi đạo đức ấy. Tôi phải
tìm một bóng dáng, một bộ mặt để nhìn vào tưởng như nhìn thấy bà ấy. Thị
Ngũ đi vào đời tôi.

- Tôi cũng ngờ ngợ anh có ý ấy. Nhưng tôi không ngờ anh mê bà ấy

đến thế.

- Mê đến chết mệt, đến điên khùng. Tôi không thể kể cho anh bao

nhiêu chuyện khác.

- Nhưng tại sao anh giúp bà ấy vào dinh quan Chưởng?

- Vì bấy giờ bà ấy xuống dốc rồi. Tôi chỉ biết đánh người trên ngựa

đâu thèm đánh người rớt ngựa. Nên tôi tận tâm giúp đỡ. Tôi cũng tưởng chỉ
tìm cho bà ấy nơi chốn an thân. Tôi không bao giờ nghĩ bà ấy còn dám tơ
tưởng tới một hành động nào khác ngoài chuyện kiếm tiền. Bà ấy kiếm tiền,
mặc xác bà ấy. Sự giàu có cũng loại hẳn khỏi óc bà ấy cái hy vọng đưa
thằng bé ranh ngu xuẩn lên thay cho vị anh hùng cái thế để làm chúa thiên
hạ.

- Nhưng anh biết quận công bây giờ ở đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.