KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 332

của cuộc đời, khuôn mặt, da mặt, nét mặt ngọc ngà của nàng càng như tươi
thắm mởn mơ và xinh đẹp hơn lúc bình thường. Nhưng đối với tôi, giây
phút thiêng liêng này không phải để tự phác họa hình dung, nhan sắc nàng
mà để dùng hết sức mạnh tâm não, tinh thần gửi tới cho nàng nỗi đau xót
tuyệt đỉnh, tình yêu vô biên của tôi để động tim nàng để nàng nhìn lên cho
tôi cúi đầu vĩnh quyết. Nhưng làm sao còn sức lực để ngửng lên nữa. Em
thân yêu! Chỉ một giây lát này thôi. Thế là hết! Thế là hết! Thế là hết. Em
sẽ phải chịu cái chết hãi hùng nhất mà ô nhục thay người ta dành cho đàn
bà. Em phải chịu cái chết tệ hại nhất mà dư luận tàn ác không buông tha.
Em phải chịu cái chết mà lịch sử lạnh lùng, khuôn phép thản nhiên ghi lại
cho đời. Em chết một mình, quằn quại một mình, hổn hển một mình, trút
hơi thở một mình trong xó ngục kiên cố, lạnh lẽo, vô tâm. Em chết không
nhắm được mắt bởi em đã hoàn toàn bị đánh bại như kẻ chết oan dưới lòng
nước xiết. Em Tống! Em biết cho lòng anh không?

Có bàn tay bóp lên cánh tay tôi. Đó là dấu hiệu phải ra đi. Ra đi để lại

sau lưng từng bước của cái chết sầu thảm nhất đời đi tới, không nhầm lẫn,
lạnh lùng.

*

* *

Khi tôi về tới nhà, tôi bàn với Lê Sách và Sáu Tịnh:

- Tôi bây giờ không còn ở đâu được nữa vì những kẻ biết mặt tôi sẽ

nhìn tôi bằng con mắt khinh thị. Bao nhiêu nỗi oán hận chị Tống chưa san
bằng hết sóng gió thì lại chĩa vào tôi. Còn những người biết tôi được ưu đãi,
có thể nay mai được thăng quan tiến chức thì ghê tởm cho tôi là tên đày tớ
lừa thầy, phản bạn, đáng đập đầu trong bùn nhơ. Tôi không thể hiện diện
một ngày nào để khỏi lên từng từng lớp ác cảm. Tôi phải tạm lánh đi nơi
khác.

- Anh định đi đâu ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.