KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 59

Và hai chị em cùng khóc. Bà phò mã càng đau khổ giọng càng tức

tưởi:

- Chuyện công chúa Huyền Trân không phải cha không nhắc đâu. Mà

còn nhắc kỹ lại chị em ngày vu quy. Em còn nhớ rõ cha em cho chị ngồi
bên cạnh, ôn tồn dạy bảo:

- Con phải đi lấy chồng xa xôi muôn dặm như thế, cha mẹ buồn khổ

lắm con ạ. Nhưng con cũng biết cho là họ tộc nhà ta đang buổi đầu lập
quốc, nào khác gì ngọn đèn trước gió, chẳng biết tắt lúc nào nên phải toàn
tâm, toàn lực giữ đất, mở đất. Không giữ đất thì mất đất, không mở đất thì
chẳng khác gì nằm trong rọ, càng vùng vẫy, càng thêm thắt chặt. Việc bang
giao với lân bang phía Nam để họ khỏi khuấy phá ta là điều cần nhất trong
giai đoạn Trịnh Nguyễn chống đối nhau và quân lực phương bắc còn đang
quá mạnh, lại có chính nghĩa nhà Lê nên vận mạng ta đang lâm vào chỗ khó
khăn. Vậy gả con về Chân Lạp xa xôi, cha mẹ rất đau khổ nhưng không
thành tựu việc này thì họ Nguyễn ta biết làm sao ổn định được phương Nam
mà dốc toàn lực ổn định mặt Bắc?

Chị em rất sợ, nhưng cũng đâm liều hỏi lại:

- Thưa cha, thế nhưng giữa ta với họ còn cả một nước Chiêm Thành,

Phù Nam...

Cha cười: Chiêm Thành thì từ khi Lê Thánh Tôn chia ba coi như ổn

rồi, mặc dầu quân ta chưa đến. Còn Phù Nam là một nước hữu danh vô thực
có gì phải bàn.

Cha ngừng lại một lúc như suy nghĩ điều gì rồi mới nói thêm:

- Hai nước này chẳng qua là những vùng nghèo đói, xơ xác, có mở ra

tới đó cũng chẳng giải quyết được việc gì... Thôi con hãy ra đi vui vẻ cho
cha mẹ khỏi đau buồn. Rồi một ngày kia, đại nghiệp của ta và dòng họ nhà
ta thành, tên con ghi vào sử sách còn quan trọng hơn gấp mấy lần chuyện cũ
của công chúa Huyền Trân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.