KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 61

- Anh là con nuôi bác, thì với vợ chồng tôi cũng là người nhà. Chị tôi

bây giờ goá bụa, chẳng có ai bên mình. Tôi lại ra đi, chưa biết bao giờ mới
trở lại. Vì lệnh cấm người công giáo của Mạc Phủ mỗi ngày một nghiêm,
xuất nhập mỗi ngày một khó nên vợ chồng tôi phải bấm bụng tạm gác công
việc làm ăn thịnh vượng tại đây để về nước xem qua tình hình. Cầu trời
phật có ngày tái ngộ... Trong khi chúng tôi vắng mặt mong anh hết lòng
giúp đỡ, bảo vệ gia đình chị tôi, chu toàn mọi việc. Công lớn ấy, chúng tôi
chắc không bao giờ dám quên.

Bà quay sang chồng, nói một hồi bằng tiếng Nhật, và nét mặt người

chồng mỗi lúc một rạng rỡ. Ông đến trước mặt tôi, cúi đầu chào rất thấp
làm tôi đâm hoảng, cũng cúi đầu rất thấp khiến muốn loạng choạng. Rồi
ông rút trong bọc mang theo một thanh kiếm, mới nhìn qua, tôi biết là bảo
kiếm, chạm trổ, cẩn ngọc ngà lấp lánh, ông nói mấy tiếng Việt gọn gàng, lễ
độ tuy giọng chưa thật chỉnh:

- Vợ chồng Hiển Hùng xin thành tâm tặng thầy đội thanh kiếm làm kỷ

niệm.

Bà phò mã thấy tôi lưỡng lự liền bảo:

- Xin anh nhận đi để cho chồng tôi vui lòng. Anh biết anh ấy rất chân

thành. Anh đừng việc gì phải áy náy, vả chăng trong hoàn cảnh gia đình chị
tôi hiện nay, thanh kiếm này chắc có lúc cũng hữu dụng đấy.

Thấy thái độ của hai vợ chồng, nhất là cái nhìn sâu sắc của Hiển Hùng,

tôi trịnh trọng đáp:

- Tôi xin bái lãnh.

Tôi đưa hai tay đỡ thanh kiếm và xúc động đến muốn ứa nước mắt.

Tôi cũng biết là từ đây, thanh kiếm này càng thắt chặt thêm quan hệ sâu xa
giữa tôi và chị Hai trên con đường tương lai dằng dặc và linh cảm nhiều
sóng gió chập chờn đó đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.