KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 7

VÀO TRUYỆN

ột buổi sáng sớm, chùa Thiền Long ở cách Kim Long chừng ba dặm

có người lạ đến trú mưa. Cơn mưa dài dòng, lê thê, cái mưa thúi đất
nổi tiếng, cái mưa mang theo cái lạnh của rừng, của biển, của đồng

nội, của Trường Giang làm tê liệt một số hoạt động thương mãi. Đất trời,
qua núi rừng giáp nhau trắng xoá muốn tan thành hơi nước.

Vị khách lạ chống nạng, mặt bầm tím, ra dáng lam lũ, co ro vừa dòm

mưa, vừa nhìn chùa, lúc muốn bước vào, lúc lại lưỡng lự, thái độ cực kỳ do
dự.

Thấy khách thập thò mãi nơi cửa Tam quan mà cái nón lá rách nát

không che nổi gió lạnh từ đồng vắng vi vút tạt qua, một chú tiểu thương hại
chạy ra gọi vào. Người khách có vẻ bạc nhạc, như không đứng vững thêm
gợi lòng thương của chú tiểu. Chú lấy chén nước trà nóng bưng cho khách
uống. Khách cám ơn, cầm chén nước toả khói áp lên đôi mắt đục lờ, mệt
nhọc rồi nhấm từng ngụm nhỏ. Không biết khách đang nhìn vào đâu. Cặp
mắt đang mở, mi mắt còn chớp, nhưng khách hình như không dùng nó vào
việc gì khác hơn để người khác biết mình chưa chết .

Khách chưa chết nhưng không chống nổi giấc ngủ bất ngờ đẩy vào gốc

cột. Khách gục đầu trên tay, khoanh gối, đánh một giấc say sưa cho tới lúc
có ai lay vai rất mạnh. Khách sực mở mắt, đối diện với chính vị trụ trì của
chùa.

- Trời đã bớt mưa. Sợ chú ngủ quên nên phải đánh thức dậy để chú còn

tiếp tục công việc của chú. Nhưng trước khi đi đâu đó, chú hãy ra sau ăn
cơm đã.

- Cám ơn thầy. Tôi cũng đang đói bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.