KỲ NỮ HỌ TỐNG - Trang 85

nhiều cơ hội để gặp gia đình. Có điều là các cô gái, cô nào cũng thế, hễ lấy
chồng là khóc... để trả hiếu cha mẹ, bịt miệng thiên hạ khỏi nói ra, nói vào
thôi.

Túy Nguyệt véo vào cánh tay tôi:

- Anh đừng nói giễu. Buồn chết được anh à. Hôm nào lấy anh, chắc em

phải mang cả con mèo, con chó theo thôi. Nhớ ơi là nhớ!

- Chưa đi mà đã nhớ mèo, nhớ chó. Thế còn sức đâu mà nhớ anh.

- Ôi! Anh thì nói làm chi. Nàng cầm tay tôi. Anh nằm hết trong đầu em

đây này. Anh cuộn tròn lại như một đám khói dày đặc, hễ em càng thở ra thì
nó lại càng đầy. Muốn thở ra chốc lát cũng không được. Em bắt đền anh đó.
Mà anh có nhớ em không?

- Nhớ! Nhớ lắm chớ!

- Nhớ em anh để ở đâu?

- Cùng khắp.

Tôi nâng tay nàng, đưa vuốt khắp mặt, khắp vai để có dịp suy nghĩ đó

là bàn tay chị Tống. Cũng đồng thời, nhận ra là chúng tôi đã cách xa chỗ
ngồi hợp pháp trong gia đình từ lúc nào không biết, đang bó riết trong tay
nhau dưới vòm thanh trà mới ra hoa, và tay tôi cũng không rõ từ lúc nào
được nàng nâng lên để dạo trên người. Cái yếm thắm mới thay chiều nay
như tự tháo tung ra và đôi tuyết lê đang mềm bỗng được căng phồng chư
cặp bong bóng heo nhỏ mới thổi lên, tự động nhảy vào bàn tay nóng hổi của
tôi. Tuý Nguyệt là say trăng, nhưng đêm nay không có trăng, mà nàng vẫn
say. Nàng như chết điếng trên vai tôi và hổn hển vào tai tôi:

- Em thương anh! Dẫu trời long đất lở, em cũng chỉ biết thương anh.

Anh đừng bao giờ bỏ em, tội nghiệp em lắm. Nghe anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.